Chương 3: Who are you?

“Who are you?” được viết rất vội vàng, có lẽ Snape đã cảm nhận được điều gì đó nên đã viết nó ngay trước khi họ trao đổi linh hồn với nhau.

Harry chộp lấy chiếc bút lông chim, viết gì đây? Cậu lưỡng lự. Cậu cẩn thận cân nhắc câu chữ của mình, sợ rằng quá háo hức sẽ gây ra nghi ngờ, quá lạnh lùng sẽ khiến Snape bé nhỏ không vui, cậu lo lắng đến mức vuốt trọc lông chim trên bút.

Suy nghĩ hồi lâu, cậu mới viết tên mình, đồng thời biểu thị rằng mình là giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám ở Hogwarts nhiều năm sau, cũng gửi lời chào hỏi Snape. Trông có vẻ khô khan, Harry đau khổ gãi tóc, nhưng lại gãi được một bàn tay đầy dầu, cậu mới nhận ra rằng đây không phải là cơ thể với mãi tóc rối bù của mình, đây chính là cơ thể của Severus Snape, đã bị bọn họ gọi là “Lão dơi già nhờn rít” nhiều năm.

Mình chỉ muốn đi tắm thôi, Harry nghĩ, và không thể không thêm điều này vào nhật ký của mình được.

Harry xem qua tất cả các sách giáo khoa và bài tập về nhà của Snape một cách quen thuộc, ngoại trừ lớp Biến hình, mọi thứ khác đều hoàn hảo. Nhưng Harry không thể điều khiển được đôi tay của mình và đã đề cập đến một số bài học và Snape đã học được cũng như kỹ thuật sử dụng bùa chú trong nhật ký của mình - cậu muốn gần gũi với anh hơn, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Hoàng hôn đang buông xuống, cuối cùng Harry cũng không nhịn được muốn ra ngoài đi dạo, cậu cảm nhận được bóng tối quen thuộc và sau đó, cậu quay trở về cơ thể của mình, lần này, cậu đang ngồi ở bàn làm việc. Đúng như dự đoán, cuốn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám phù hợp với sự lựa chọn của Snape nhỏ đang được mở ra, Harry thở phào nhẹ nhõm, đầu ngón tay quẹt nhẹ trong không khí, dòng thời gian hiện ra giữa phép thuật màu xanh lá. Đêm đã khuya, Harry đi đến giường, nằm xuống và ngủ thϊếp đi.

—--------------------------------------------------------

Có vẻ như là một văn phòng ở dưới hầm, Snape đang ngồi trên giường, quay lưng lại với cậu, nhìn mặt trời lặn ngoài cửa sổ. Mái tóc hơi dài của anh dường như đã được gội sạch, buông xõa mượt mà qua vai, che một bên mặt. Bụi mịn nhảy múa trong không khí giống như những đốm sáng rực rỡ.

Harry ở phía sau anh, không nhìn thấy được biểu tình của anh, nhưng chính bầu không khí yên tĩnh cũng khiến cho cậu cảm thấy thoải mái.

Harry muốn nói một điều gì đó, về nỗi đau và sự bất lực của cậu, sự nghiệp mới, đám cưới của người bạn thân nhất, câu nói “Xin lỗi” đã quá hạn từ lâu, hay chỉ là một cuộc trò chuyện đơn giản. Nhưng bầu không khí tốt đến mức cậu không nỡ phá vỡ, cuối cùng, cậu cũng không nói bất cứ một điều gì, chỉ lặng lẽ đứng đó, nhìn bóng lưng Snape.

Đây là giấc mơ đẹp nhất mà cậu từng có trong nhiều năm qua, đẹp đến mức cậu không dám nghĩ tới.