Chương 2: Quá khứ

Tối hôm đó, Harry về nhà sớm hơn dự kiến.

Khó chịu đột ngột khiến Harry quyết định bỏ lại Ron và Hermione trên sàn nhảy. Sau khi vội vàng từ biệt Ginny đang choáng váng bi thương, Harry về nhà, dù sao loại yến tiệc này, anh chỉ đến lộ mặt coi như hoàn thành nhiệm vụ.

Dưới ánh trăng, Harry sải bước qua giếng trời và lối đi giữa những bụi cây trong bóng tối.

Anh bang qua những mái vòm bằng đá tinh tế và dàn hoa tươi được chăm chút tỉ mỉ mỗi ngày. Rẽ vào một bên, sảnh phụ, hành lang dài, đi lên cầu thang, cho đến khi đến một cánh cửa bằng gỗ gụ chạm khắc tinh xảo, Harry quen thuộc mở cửa, cố nhớ lại anh đã gọi nơi này là "nhà" bao lâu rồi.

Nhưng căn phòng đã khác trước, đèn đã tắt. Ánh trăng bạc xuyên qua cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn nhuộm một lớp bạc lộng lẫy trên chiếc ghế sofa và đồ nội thất. Việc nhỏ ngoài dự tính này khiến Harry bước đi nhẹ nhàng, duy trì sự im lặng mà một Thần Sáng nên có, đi về phía căn phòng.

Sau đó, Harry đến bên một chiếc giường cổ điển 4 cọc sang trọng.

Vì tấm rèm chưa được hạ xuống, nên nhìn thoáng qua Harry có thể nhìn thấy chỗ phồng trên giường.

Phía trên tấm chăn bông là cánh tay và mái tóc vàng mềm mại. Bây giờ là tháng ba đầu xuân, ban đêm vẫn mát mẻ, nhưng sự hiện diện của bùa giữ ấm dường như làm cho người ngủ trên giường ấm áp hơn một chút, lộ ra một phần cổ và vai tái nhợt nhưng duyên dáng; cũng chỉ ra đó là một người đàn ông.

Harry lặng lẽ quan sát một lúc dưới ánh trăng, và cuối cùng không thể không phủi đi mái tóc vàng trên cổ, cúi xuống và đặt một nụ hôn sau tai người đàn ông, nhận được chút run rẩy nhỏ, người đàn ông trên giường động đậy. Cậu quay đầu lại và nói một cách mơ hồ, "Harry?"

Harry yên vị trên mép giường, không hề có cảm giác tội lỗi vì đánh thức người, chải mái tóc vàng mềm và hỏi, "Còn chưa đến mười giờ, cậu bị ốm sao, Draco?"

Người đàn ông tóc vàng, Draco lăn lộn, nheo đôi mắt chuyển sang màu xám bạc dưới ánh trăng.

"Và anh đã làm điều gì đó ngu ngốc nên mới bị đuổi khỏi bữa tiệc sớm như vậy?"

Harry không cười, chỉ nhìn chằm chằm nam nhân tóc vàng lười biếng dưới lòng bàn tay, không vui đêm nay lại càng thêm lo lắng vì một lý do khác, anh cúi đầu xuống, cảm nhận được hơi thở ấm áp quen thuộc.

Điều này khiến Draco phải càu nhàu một chút, như thể phàn nàn về mùi rượu mà cậu đã nếm trong miệng, nhưng Harry đã chặn những tiếng động đó lại; với cái lưỡi khéo léo. Sau đó Harry vứt đôi giày của mình một cách bừa bãi, mặc kệ bộ đồng phục Thần Sáng thẳng tắp đang mặc, chui vào chiếc giường ấm áp của Draco.

Sau một vài phút, có một đống quần áo trên sàn bên cạnh giường.

Âm thanh đỏ mặt của tiếng va chạm phát ra từ căn phòng ngủ tối.

"... Được ... được rồi, Harry ..."

"... Draco, cho tôi ..."

"... Ừm ... chậm lại..."

"... của tôi ... tất cả ... của tôi ..."

******

“Vị cứu tinh cuối cùng đã mở ra hạnh phúc cho chính mình?

Vị cứu tinh của chúng ta, Ngài Harry Potter, đã tham dự Lễ kỷ niệm lần thứ 7 kết thúc Chiến tranh do Bộ Pháp thuật tổ chức vào đêm qua (vui lòng xem ấn bản thứ hai để biết các báo cáo liên quan), và đã có một cuộc nói chuyện rất vui vẻ với Shacklebolt, Bộ trưởng Bộ Pháp thuật. Rõ ràng, Shacklebolt không cần phải lo lắng về cuộc bầu cử lại bộ trưởng vào nửa cuối năm, nếu mối quan hệ với vị cứu tinh vẫn thân thiết như ngày nào.

Điều đáng nói là khi ông Potter đến, ngoài việc cùng vợ chồng Weasley vào địa điểm, còn nhìn thấy Ginny Weasley đi cùng bên cạnh. Trong những tháng gần đây, các bữa tiệc lớn nhỏ của Mr. Potter, dường như đều do Miss Weasley thân cận nhất với Mr. Potter chiếm giữ. Cho dù điều này có nghĩa là cuộc hôn nhân chóng vánh đến kinh ngạc của ông Potter cuối cùng cũng đang dấy lên hồi chuông cảnh báo hay không, thì vẫn đáng để theo dõi.

Như chúng ta đã biết, ông Potter nhanh chóng kết hôn với ông Draco Malfoy hai tháng sau khi chiến tranh kết thúc, sự việc gây chấn động năm đó. Không chỉ vì việc ông Malfoy là một Tử thần Thực tử không được thuyết phục vào thời điểm đó, mà tất cả mọi người đều ngạc nhiên bởi sự thật rằng ông Potter thích nam nhiều hơn. Theo những người bạn của ông Potter, ông Potter chưa bao giờ bộc lộ xu hướng này trong thời gian đi học.

Sau đó, trong quá trình xét xử tại Tòa án Merlin, ông Potter đã làm chứng rõ ràng rằng mẹ của Draco Malfoy, bà Narcissa Malfoy, đã thành công cứu sống chính mình trước Chúa Tể Hắc Ám với sự phản bội liều lĩnh và không thể thay đổi. Vì điều này, bà Malfoy đã giành được bản án 5 năm tù treo cho bà và con trai mình. Ngay cả khi Lucius Malfoy vẫn phải ngồi tù 8 năm ở Azkaban vì sự cố Sở Bảo mật, thì đó có thể coi là việc cứu gia đình Malfoy khỏi bờ vực sụp đổ.

Tuy nhiên, chính vì những lý do trên mà cuộc hôn nhân chớp nhoáng của ông Potter và ông Malfoy khiến các bên phải đồn đoán rằng liệu bà Malfoy có dùng món nợ sinh mệnh này và yêu cầu ông Potter dâng hiến cuộc đời mình cho gia đình Malfoy để đạt được cuộc hôn nhân này. Sau tất cả, không thể phủ nhận rằng sau khi ông Potter trở thành thành viên của gia tộc Malfoy, Trang viên Malfoy không phải chịu thêm bất cứ yêu sách nào về tài sản từ Bộ Pháp thuật, và việc kinh doanh buôn bán dược liệu mà ông Malfoy tiếp quản cũng rất phát đạt, không thể so sánh với sự sa sút của gia đình Malfoy sau chiến tranh. Ngoài ra, ông Malfoy chưa từng tham dự bất kỳ dịp công khai nào với ông Potter sau khi kết hôn, điều này càng khẳng định suy đoán "không phải tình yêu" nói trên.

Bảy năm sau, một người phụ nữ xinh đẹp khác cuối cùng cũng xuất hiện bên cạnh ông Potter, điều này có nghĩa là Potter cuối cùng có ý định thoát khỏi gông cùm do món nợ của cuộc đời áp đặt? Nếu điều đó thực sự tồn tại, thay vì thảo luận về đạo đức của việc phá hủy một cuộc hôn nhân có lẽ bị ép buộc, bài báo này lập luận rằng Mr Potter đã hoàn thành nhiệm vụ khó khăn nhất đối với thế giới phù thủy Anh và tiếp tục phục vụ công chúng trên cương vị Thần Sáng của mình, nếu Merlin sắp ban tặng hạnh phúc cho một phù thủy nào dó, thì nó nhất định phải thuộc về ông Potter. ... "

******

Draco dựa vào chiếc gối mềm và đọc cẩn thận từng câu trong tiêu đề của Nhật Báo Tiên Tri.

Ngày hôm sau sau khi ân ái, cậu cố tình thức dậy cùng Harry, nhưng cậu không mở mắt cho đến khi Harry quay lại làm việc với Thần Sáng. Trừ khi Harry đánh thức cậu một lần nữa, như anh đã làm trước đó, cùng với sự cao ngạo từ cái miệng độc ác đó không phù hợp với hình tượng của vị cứu tinh, điều này khiến cậu có thêm lý do để chợp mắt và bỏ bữa sáng.

Chân tay mệt mỏi, Draco chỉ đạo gia tinh mang bữa sáng và báo lên giường. Báo sáng nay khiến Draco bật cười trong khi đâu đó phía sau cậu vẫn còn hơi sưng tấy vì sự vô lý của đêm qua. Chỉ những Weasley mới công khai tán thành chuyện tình cảm của Harry; vợ của George Weasley hiện là một trong những tác giả của cuốn "Nhật Báo Tiên Tri".

"Lại là Weasley," Draco lẩm bẩm, "lại là cô ta, hay nên nói lại là bọn họ?"

"Mình tự hỏi liệu bọn họ có biết rằng Harry là một người ..."

Draco không thể không nghĩ lại về thời gian đầu của cuộc hôn nhân giả với harry.

Những suy đoán trên báo hiếm khi sát với phiên bản thật.

Chỉ là Narcissa yêu cầu Harry bảy năm, không hơn. Trong bảy năm, Potter và Malfoy đã kết hôn về mặt chính trị để đảm bảo rằng gia đình Malfoy sẽ không bị cướp bóc do hỗn loạn sau chiến tranh, và quan trọng hơn là để ngăn chặn sự báo thù của những Tử thần Thực tử đào thoát. Rốt cuộc, Cục Thần Sáng đã thiếu nhân viên nghiêm trọng sau chiến tranh, và không có chỗ hay lòng tốt giữ an toàn cho các cựu Tử thần Thực tử. Trừ khi họ là gia đình của Đấng Cứu Thế.

Draco vẫn nhớ ban đầu cậu đã chống lại đề nghị của mẹ mình như thế nào.

Vào lúc đó, sự sỉ nhục, tức giận và không nguyện ý đang sôi sục trong lòng cậu thậm chí còn tồi tệ hơn trước khi cậu được cứu khỏi Phòng tạm giam.

Tuy nhiên, vài ngày sau, bị các Thần Sáng chỉ trích, và cha bị đưa đến Azkaban lần thứ hai, chờ một phiên tòa mới. Trong cái ôm cuối cùng từ người cha luôn tự hào của mình, ông ấy nói, "Ta xin lỗi, Draco, ta xin lỗi. Ta chỉ có thể nói xin lỗi. Hãy chăm sóc tốt cho mẹ của con, và bản thân con ..."

Giọng nói bị kìm nén của cha khiến mắt Draco đỏ hoe. Sự hối hận, bất lực và cảm giác tội lỗi đã át đi sự không nguyện ý trong lòng cậu. Ngay cả một người cha không bao giờ thừa nhận lỗi lầm cũng phải nhận lỗi của mình, vậy làm sao không thể buông tha cho một số đối đầu vô ích? Sẽ tốt hơn nếu điều này có thể khắc phục những gì cậu đã không làm.

Vì vậy Draco đã chấp nhận và quyết định biến điều này trở thành một phần tất yếu của cuộc sống.

Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể kết hôn vì tình yêu từ khi còn là một đứa trẻ, bây giờ chỉ là thời gian trôi qua và đối tác đã thay đổi.

Đương nhiên, sau khi quyết định này được đưa ra công khai, Malfoy đã có được một "cái tên mỹ miều" là lòng tham không đáy trong một thời gian.

Bởi vì sau khi được hưởng án treo, bọn họ vẫn có mặt mũi để yêu cầu ngài Potter vĩ đại trả món nợ nhân sinh bằng hạnh phúc trọn đời.

Trong số tất cả các cuộc tấn công bằng lời nói từ những lá thư sấm, những cuộc tấn công thường xuyên và bạo lực nhất là những Weasley. Hầu hết đều bị pha trộn bởi những trò đùa khó chịu, nhưng chính bà Weasley với tư cách là một người mẹ đã nói chuyện trực tiếp với Narcissa để khiến bà nản lòng.

Từ điều này, Draco biết được rằng họ tin chắc rằng Ginny là người nên kết hôn với Harry; trong chiến tranh, Draco không quan tâm đến loại lãng mạn này chút nào. Các Weasley tranh cãi nhau rằng chỉ có Ginny mới có thể mang lại cho Harry hạnh phúc, những người thừa kế và một gia đình trọn vẹn mà anh khao khát. Nếu nhà Malfoy vẫn còn chút lương tâm, nên buông tha cho Harry để anh có được một cuộc hôn nhân hạnh phúc với người mà anh thực sự quan tâm.

Loại thư này đã diễn ra trong vài tháng, với sự thờ ơ của, chuyện này gần như đã thuyết phục được Drcao.

Vì vậy, vào tháng thứ ba của cuộc hôn nhân, sau một bữa ăn sáng cực kỳ yên tĩnh, Draco đợi cho đến khi mẹ cậu đi, nhìn chằm chằm vào đĩa của mình và đề nghị, “Tôi nghĩ có lẽ anh cần biết, anh có thể tiếp tục hẹn hò với con bé Weasley, hoặc một ai khác. Không ai cam kết bảy năm đòi hỏi sự trung thành của anh. "

Sau khi Harry vẫn sẵn sàng làm người bảo lãnh danh dự cho khoản vay của Gringotts bất chấp sự thờ ơ của cậu, Draco quyết định rằng cậu nên thể hiện thiện chí để Harry có thể sống thoải mái hơn trong bảy năm tới.

Tuy nhiên, tiếng dao và nĩa của Harry đột ngột dừng lại, và anh hướng mắt thẳng về phía Draco.

"Cậu cũng thế?"

Draco cau mày, "Tất nhiên anh có lòng trung thành của tôi, vì chúng tôi vẫn phải dựa vào danh tiếng của anh."

Sau một lúc dừng lại, Harry lại bắt đầu cắt trứng tráng trên đĩa. "Cậu sẽ, tôi sẽ."

Draco không thể trả lời, cậu chỉ có thể nhún vai và nhà ăn trở lại yên tĩnh trở lại.

Nhưng từ sáng hôm đó, không khí giữa cậu và Harry không còn căng cứng như trước nữa.

******

Một tiếng gõ cửa nhẹ làm gián đoạn những ký ức mà Draco đột nhiên rơi vào.

Draco quay đầu lại và thấy rằng đó là đội trưởng Thần Sáng, người đã đi làm nhiệm vụ. Anh đang đứng ở lối vào phòng, giữ chặt tay nắm cửa, dường như bị choáng váng trước cảnh tượng cậu vẫn nằm trên giường, quấn chăn bông với bữa sáng đang ăn dở.

Draco xóa đi sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của mình và hỏi, "Có chuyện gì vậy?" Harry cau mày và sải bước lại gần giường, "Cậu thực sự bị bệnh?"

Bởi vì thời gian này lẽ ra Draco phải bận nghiên cứu hoặc ở tòa nhà văn phòng gần Gringotts.

Điều này làm cho Drao hơi khó chịu, cậu nhận ra mình trần trụi dưới ánh nắng. Cuộc tình với Harry luôn xảy ra vào ban đêm; ánh sáng chói lòa khiến cậu cảm thấy hơi lộ ra vì cái nhìn bất ngờ.

Khi bàn tay của Harry chạm vào trán của Draco, Draco né tránh, "Tôi không sao, anh không có nhiệm vụ?"

Lúc này, Harry ánh mắt chuyển đến mấy tờ báo trong tay Draco, nhưng không có biểu hiện gì khác, anh chỉ nhẹ nhàng kéo chúng ra, đồng thời nhấc đĩa ăn nổi trên chân Draco, đặt lên bàn đầu giường bên cạnh. Sau đó anh ngồi ở mép giường, cúi người hôn nhẹ Draco, "Tôi muốn xác nhận với cậu về gia tộc Fraser."

"Anh hỏi," Draco nói, không biết sự thân mật của Harry đến từ đâu. Họ không bao giờ tán tỉnh vào ban ngày bởi vì không có lý do.

Nhưng Harry không nói tiếp, anh chỉ đè Draco xuống đầu giường hôn một cách say mê và sâu hơn, đồng thời còn chủ động dùng hai tay vuốt ve nhẹ lên hai cánh tay và eo của Draco như không thể dừng lại.

Hơi thở giống như màn đêm đột nhiên quét sạch các giác quan của Draco, cậu không thể không nhắm mắt lại để đáp lại.

Khi lòng bàn tay chai sạn của Harry chạm vào điểm nhạy cảm, Draco thậm chí còn phát ra một tiếng rêи ɾỉ nhỏ.

“Cậu như này khiến tôi gần như quên mất vấn đề muốn hỏi,” hơi thở nóng hổi của Harry phả vào mặt Draco.

Draco nhớ lại những gì trên tờ báo, sự bất mãn dâng trào khiến cậu kéo cổ Harry lại gần hơn, "... chỉ suýt quên?"

Draco biết rằng cậu sẽ chỉ thừa nhận trong thâm tâm rằng cậu thích làʍ t̠ìиɦ với Harry.

Mặc dù cậu đã quên mất lí do khiến hai người làm chuyện đó, có vẻ như là do say rượu thúc đẩy? Trong bảy năm ròng rã, Harry đã biến từ một kẻ si tình liều lĩnh trở thành một đối tác giường chiếu đầy đam mê và điêu luyện. Và cậu muốn Harry luôn ghi nhớ những điều này, ngay cả khi đã hết thời hạn, ngay cả khi cậu không bao giờ có cơ hội ...

Draco bỏ qua cơn đau nhói nhỏ, kéo Harry và đẩy anh lên giường, lăn qua lăn lại trên người của Harry, "Tôi không chấp nhận loại xúc phạm này."

Đôi mắt màu xanh của Harry lúc này lóe lên rất sáng, dường như anh đang chiêm ngưỡng phong cảnh trên cơ thể cậu. Anh thì thầm, "Được rồi, bây giờ tôi sẵn sàng thay đổi câu trả lời ..." Hai tay anh di chuyển tích cực hơn trên đùi Draco.

Draco cúi xuống và thì thầm vào tai Harry, "Vậy thì đυ. tôi trong bộ đồng phục hả?"

"... Khốn nạn," Harry thở dốc.

Draco cảm thấy chỗ cậu đang ngồi, một nơi nào đó cứng lại nhanh chóng, và cậu vặn lưng với vẻ hài lòng, nhận được một tiếng rêи ɾỉ từ Harry, "vì vậy khi anh mặc đồng phục," và mỗi ngày sau đó, "anh sẽ nhớ .. . "

"... rít ... Draco ..." Harry nắm lấy cái mông đang ngọ nguậy.

"Không thể ... rời khỏi ... vị trí công tác ..." Draco thở vào tai Harry, đó là vùng nhạy cảm của Harry.

Chắc chắn rồi, Harry gầm lên một tiếng, đột ngột lật người lại và ép Draco xuống dưới, cố gắng lấy lại quyền kiểm soát.

Ánh mặt trời tháng ba rơi trên mái tóc vàng của Draco, trên da trắng của cậu còn những dấu hôn đỏ, và trên đỉnh hai điểm nhạy cảm biến thành màu hồng ... và sự cám dỗ chủ động đầu tiên của Draco, Harry không thể sống sót sau những điều này, anh mở cúc quần một cách vụng về và bực bội, và hỏi một cách lo lắng, "... Cậu thực sự ổn chứ?"

Draco tiếp tục vặn vẹo mình, "Anh nghĩ hoạt động nhỏ tối qua có thể ảnh hưởng đến mức nào?"

“Khốn nạn!” Harry chửi rủa dữ dội, và sau một thần chú bôi trơn nhanh chóng, anh nóng lòng muốn vào cơ thể của Draco.

Không cẩn thận mở rộng trước, Draco cau mày, cảm thấy sự mở rộng mạnh mẽ ở đó.

Harry đỏ mặt và nói một cách hối lỗi, "Thư giãn ... Draco ... nó sẽ ..."

Khi Harry đạt đến điểm đó, Draco thở phào nhẹ nhỏm, và nắm chặt lấy áo choàng Thần Sáng của Harry bằng đầu ngón tay của mình, Harry mới từ từ bắt đầu nhịp nhàng

Nhưng khi Harry lắc lư, lời trêu chọc vừa rồi dần dần chuyển thành một cảm xúc nào đó. Tập trung, mãnh liệt và kiềm chế, vì một lý do nào đó, thậm chí Draco còn cắn chặt môi mình một cách vô thức, kìm nén mọi tiếng rêи ɾỉ và toàn tâm toàn ý cảm nhận tác động từ cơ thể.

Cho đến giây phút cuối cùng, họ căng người, nhìn nhau trong sự run rẩy hạnh phúc khi phóng thích.

Giống như có một tình yêu thực sự tồn tại giữa họ.