Quyển 1 - Chương 15

QUYỂN 01 CHƯƠNG 15

EDITOR: ROSALINE

BETA: LILLY

Lần tình cờ gặp bên hồ Đen ngày ấy cứ như một giấc mộng hão huyền, hoặc nên nói là giấc mơ hoang đường của Snape. Nhưng Snape không có thời gian đi tìm chứng cứ, thăm dò chuyện Merlin giấu diếm mình, sự việc liên tiếp xảy ra gần đây đã đủ làm y gấp đến điên rồi.

Đầu tiên là Potter lớn lối xuất hiện ở Bộ Pháp thuật trước giờ hoàn thành bài thi N.E.W.T.s, giám khảo cho ra một tấm phiếu điểm toàn O ngay tại chỗ, tiếp theo Dumbledore tuyên bố mướn Potter làm trợ giáo môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của Hogwarts. Toàn bộ giới phù thủy Anh quốc đều sôi trào, xuất hiện, kiểm tra, được mời dạy học của Potter giống như một ngọn lửa cháy bừng bừng khiến giới phù thủy ban đầu đã đủ náo nhiệt càng thêm hỗn loạn. Snape có thể khẳng định, chỉ cần Potter có can đảm lộ diện trước công chúng bên ngoài Hogwarts, nhất định sẽ bị phóng viên vây quanh chặt chẽ. Trong trường học cũng có nghĩ luận ầm ĩ về vị trợ giáo cứu thế chủ mới tới này, trước đó những học sinh nhẹ dạ cả tin dư luận hoặc bị ba mẹ bày mưu đặt kế phê phán Dumbledore và cứu thế chủ càng thêm sôi động, sự thật Potter không trải qua chương trình học năm bảy làm bọn họ có càng nhiều lí do thoái thác.

Nhưng đối với tất cả những điều trên, dù là Dumbledore hay Potter đều tỏ vẻ không thèm để ý, Snape mỗi khi nghĩ tới cảnh tượng một già một trẻ vùi trong phòng làm việc gặm đồ ngọt, dáng vẻ nhàn nhã uống hồng trà lại có loại xung động muốn một đuốc đốt phòng làm việc. Lúc toàn bộ Anh quốc bị hai người kia quậy đến hỗn loạn, bọn họ làm đương sự sao dám nhàn nhã như vậy?! Giận dữ đổi độc dược sâu răng của Dumbledore thành khẩu vị mới, Snape cảm thấy cả linh hồn của mình cũng không còn sức kêu gào —— dù là người lớn hay đứa nhỏ y đều không có chút biện pháp nào!

Sau một tuần Potter trở thành trợ giáo, Snape thật vất vả thích ứng với sự hỗn loạn này mới phát hiện chính mình lại lâm vào phiền phức mới. Hơn nửa đêm bị Dumbledore đánh thức, không kịp nổi giận đã bị Potter võ trang đầy đủ bên người phù thủy già làm y ngay lập tức tỉnh táo lại. Đợi đến khi y dựa theo phân phó của phù thủy già sửa sang xong rương ma độc dược, đi theo phù thủy già nhờ vào năng lực di chuyển của phượng hoàng Fawkes tới một căn nhà cũ rách nát, nhìn thầy Chúa tể Hắc ám đời thứ nhất Gellert Grindelwald mặt như màu đất, Snape mới phát hiện trái tim của mình còn chưa đủ khỏe mạnh —— cảm ơn Merlin y còn có thể tiến hành kiểm tra và trị liệu đâu vào đấy hơn nữa không cầm nhầm độc dược.

Grindelwald quả nhiên đã lợi dụng Khóa Cảng Potter để lại đi tới Anh quốc, nhưng di chuyển vượt qua không gian một quốc gia làm ông cụ từ đầu đã bị thương, ma lực lại bị hạn chế thiếu chút nữa tắt thở tại chỗ, đối với điều này Snape chỉ có thể phun hơi trợn mắt nhìn Potter mang vẻ mặt không liên quan tới mình. Nhưng Snape thật không ngờ Potter không chỉ có năng lực chiến đấu xuất sắc. Ma pháp trận cấm trên người Grindelwald cũng bị Dumbledore và Potter hợp tác giải trừ —— nghe nói vốn dĩ cần mười phù thủy cấp nguyên lão mới có thể hoàn thành, so sánh với Dumbledore mệt mỏi không thôi, Potter thậm chí còn có thể tiến hành hàng loạt kiểm tra phức tạp cho Grindelwald ngay tức thì.

Không yên lòng nhìn lướt qua mấy con Quỷ Khổng Lồ con không hiểu được nghệ thuật độc dược trong lớp, Snape rất muốn khiến mình quên tất cả những gì mình nhìn thấy đêm đó. bùa chú kiểm tra Potter sử dụng, y chỉ có thể nhận ra một phần nhỏ, mà phần còn lại kia, một câu "Pháp thuật hắc ám cấp cao thế này nhất định không phải do Al dạy nhóc" của Grindelwald làm y không ngủ cả đêm. Pháp thuật hắc ám cấp cao không phải y không xem qua, ít nhất trong thư viện và trong đồ sưu tầm của gia tộc Malfoy y đều có lật xem, nhưng trình độ của Potter hiển nhiên đã vượt xa mấy cuốn sách chính mình từng đọc. Y không dám tưởng tượng Potter học đống pháp thuật hắc ám này ở đâu, cũng không hiểu vì sao Dumbledore có thể dung túng Potter —— xét thấy sự bài xích và cảnh giác từ trước đến nay của lão phù thủy đối với pháp thuật hắc ám. Nhưng, điều y sợ nhất không phải Potter vì nắm giữ quá nhiều pháp thuật hắc ám mà thật sự Chúa tể Hắc ám.

Nhìn Severus vẫn luôn để an toàn của Harry lên đầu, Albus Dumbledore không biết nên trả lời thế nào. Cụ làm không được, dù ở quá khứ cụ đã vô số lần lợi dụng tình cảm của Severus với Lily, nhưng bây giờ cụ thật sự không thể thẳng thắn nói cho Severus chân tướng. Harry muốn hủy diệt linh hồn của chính mình, đứa nhỏ Severus liều mạng bảo vệ muốn hủy diệt chính mình, chân tướng như vậy... Cụ không xác định điều này có khiến Severus hoàn toàn mất khống chế hay không.

"Nói cho tôi, đó là thứ gì!" Từ biểu tình nghiêm trọng lại đau thương của Dumbledore, từ nét đau khổ chưa kịp thu lại trên mặt Angus, Severus gần như đã đoán ra linh hồn vĩnh tịch không phải thứ tốt gì. Nhưng y nhất định phải nhận được một đáp án xác thực, y phải biết Potter chết tiệt kia đến cùng muốn làm gì với chính mình!

"Hoàn toàn hủy diệt một linh hồn, không có luân hồi."

Thanh âm cứng nhắc, hoàn toàn nghe không ra cảm xúc vang lên sau lưng Snape, trên mặt Harry không có biểu cảm gì, giống như cậu đã sớm đoán được sẽ có ngày này.

"Sao trò dám, sao trò lại dám!" Đã biết linh hồn vĩnh tịch là gì, lại liên hệ đến hơi thở bóng tối trên người Potter mà Angus nói, cùng với nghiên cứu không ai biết là gì kia mà Potter chưa từng dừng lại, Snape trong nháy mắt đã có đáp án —— Potter vẫn luôn tìm cách mưu sát linh hồn của chính mình, tìm một cách hoàn toàn, hoàn toàn không có khả năng cứu vãn! Bỗng nhiên xoay người, con ngươi đen vì giận dữ mà đặc biệt sáng sủa, sáng ngời như ánh sáng phản quang trên dao nhỏ."Mạng của trò là mẹ trò dùng tính mạng mình đổi lấy, trò sao dám sỉ nhục sự hi sinh của cô ấy như vậy!"

Không chút sợ hãi nào chống lại đôi mắt giận dữ kia, Harry nở một nụ cười giễu cợt."Nếu như mẹ tôi không phải Lily, thầy còn để ý đến vấn đề này à?" Không biết vì sao, oán hận lâu dài chôn giấu dưới đáy lòng từ đó tới nay chưa từng để lộ thoáng chốc đã bị cặp mắt kia dẫn ra, trong ánh mắt màu xanh lục của Harry đầy vẻ khıêυ khí©h."Nếu như tôi chỉ là con trai của James Potter, có lẽ thầy sẽ rất vui mừng vì không cần bảo vệ một Potter không biết sống chết, lỗ mãng tự đại, như vậy thầy có thể yên tâm thoải mái gọi tên mẹ tôi là Lily Evans, gạt bỏ sự thật bà đã gả cho đối thủ một mất một còn của thầy, trở thành Lily Potter. Tôi nói có đúng không, Severus Snape?"

"Harry Potter!" Áp lực pháp thuật tăng vọt làm Snape nhìn qua càng thêm u ám, y cỡ nào cũng không ngờ Potter lại... Lại đoán trúng suy nghĩ trước kia của mình đồng thời đem nó nói ra khỏi miệng.

"Động thủ đi, Snape, tôi biết bây giờ thầy hận không thể gϊếŧ tôi." Nhắm mắt làm ngơ đũa phép đang chỉ thẳng vào mình trong tay Snape, Harry chỉ cảm thấy thoải mái nói không nên lời. Cậu từng vô số lần nghĩ tới, nếu như mình không phải con trai của Lily, còn có thể được vị Slytherin âm trầm đen như mực này bảo vệ hay không, có phải không bị hổ thẹn và giận dữ hành hạ đến mức không cách nào ngủ nổi sau khi bị ép tiếp thu ký ức cả đời của đối phương hay không. Nhưng cậu không có cơ hội hỏi, bởi vì đối phương đã về với Merlin, mà bây giờ, cậu cuối cùng cũng có thể hỏi ra lời."Lúc đó thầy cầu xin Voldemort bỏ qua cho mẹ tôi, thầy cũng không để mạng sống của tôi và cha ở trong lòng, không phải sao? Điều thầy muốn, chỉ là mẹ tôi còn sống."

"Cho dù mẹ thật sự còn sống, bà cũng sẽ không thuộc về thầy! Thầy căn bản không biết bà muốn điều gì, căn bản là không thể cho bà cuộc sống bà mong muốn! Thầy chỉ biết châm chọc khıêυ khí©h, chỉ biết dùng lớp vỏ chanh chua giấu chính mình đi, chỉ biết bày ra bộ dạng ác độc làm tất cả mọi người e ngại thầy căm hận thầy! Nếu thầy chỉ quan tâm chết sống của Lily, thầy bảo vệ tôi làm gì! Đừng quên mạng của tôi là dùng mạng của bà ấy đổi! Tôi mới là hung thủ thật sự hại chết bà ấy! Vừa khiến tôi hận thầy vừa bảo vệ tôi, nhìn ta giống như đứa ngốc bị thầy đùa bỡn xoay quanh rất thú vị phải không? Thầy căn bản không quan tâm tôi có muốn thầy bảo vệ hay không, thầy cũng căn bản cũng không quan tâm tôi vốn không muốn sống tiếp!"

"Severus Snape, tôi hận thầy." Trong ánh mắt xanh lục bắt đầu sinh ra tâm tình phức tạp, Harry đã hoàn toàn vứt bỏ lý trí tỉnh táo, cậu chỉ biết nỗi đau khổ oán hận mình chôn giấu lúc này đã bị lời chất vấn của Snape mở ra."Không phải vì thầy tiết lộ tiên đoán cho Voldemort, không vì thầy luôn làm khó dễ tôi cấm túc tôi, chỉ vì cái gọi là bảo vệ chết tiệt của thầy! Nếu để tôi hận thầy, thì lẽ ra thầy để tôi vẫn luôn hận thầy, nhưng thầy lại đem những ký ức quái quỷ đó của thầy kín đáo đưa cho tôi, làm tôi ngay cả thuần túy hận ngươi cũng không thể tiếp tục! Vì mẹ tôi, Aha, thầy cho rằng như vậy thì sẽ cho thấy thầy cao thượng thầy là một vị tình thánh trung trinh sao! Cho dù ba tôi có là một tên khốn nạn tội ác tày trời chỉ biết ỷ thế hϊếp người, người mẹ yêu cũng là ba, người bà ấy chọn là James Potter chứ không phải thầy!"

"Snape, thầy nghe cho rõ đây, sống chết của Harry Potter nửa Knut cũng không liên quan tới thầy. Lily Potter đã chết, James Potter cũng đã chết, ngay cả Voldemort cũng đã chết, cái gọi là bảo vệ của thầy hay những thứ khác, nên kết thúc được rồi." Liếc mắt nhìn ba người bị chính mình đột nhiên bùng phát mà giật mình sững sờ tại chỗ, Harry nở một nụ cười lãnh khốc, nhìn về phía Dumbledore rõ ràng đang muốn nói gì đó."Từ ngày linh hồn của con sinh ra đã bị Merlin kiểm soát dưới sự sắp xếp của hắn, dù là thân phận Cứu thế chủ hay sự sống chết của con, con đã chịu đủ việc bị hắn sắp xếp, chịu đủ một lần lại một lần luân hồi. Hoàn toàn, hoàn toàn hủy diệt linh hồn của chính mình, chỉ có như vậy con mới có thể chạy trốn khỏi sự sắp xếp của Merlin, cho nên, ai cũng đừng hòng ngăn cản con."

...

"Ta đã sớm nói rồi, tên nhóc đó hẳn phải vào Gryffindor, loại chủ ý điên cuồng đã quyết thì chết cũng không quay đầu này, chỉ có tên Godric kia mới có thôi."

Sau khi Harry Potter rời đi thanh âm khàn khàn già nua của Nón Phân Loại đột ngột vang lên trong phòng làm việc lặng như tờ. Đáng tiếc Dumbledore cũng không giống cười ha ha đáp lại như ngày thường, Snape cũng không châm chọc, Angus cũng không tò mò tới gần đi tới hỏi kết quả.

"Ôi, mấy người này." Nón Phân Loại không được đáp lại thở dài một hơi, giống như không quen nhìn ba người kia đứng yên như pho tượng. "Tại sao không buông tay? Tại sao nhất định phải để đứa nhỏ đó tiếp tục tồn tại? Dù sao một linh hồn luân hồi bảy đời lại không điên mất hay vỡ nát đã là kỳ tích rồi, cần gì phải miễn cưỡng bắt nó tiếp tục chịu đựng chứ? Cho dù ta là một cái mũ không có máu thịt, cũng không nhịn nổi muốn vì Harry khóc lớn một hồi, nhưng đứa bé kia vẫn cứ mỉm cười."

"Mũ Gryffindor ngu xuẩn, mi đúng là dại dột hết thuốc chữa giống chủ nhân của mi." Severus Snape cuối cùng cũng lấy lại tinh thần không chút lưu tình mở miệng châm chọc, trong tròng mắt đen lóe ra tia sáng kiên quyết chân thật đáng tin."Cho dù đau khổ, cũng phải sống tiếp, Slytherin tuyệt đối sẽ không từ bỏ. Không muốn sự bảo vệ của ta? Hừ, Slytherin cũng không tiếp thu cự tuyệt."

Kinh ngạc nhìn Snape, Angus theo bản năng cho rằng người đàn ông này bị lời chất vấn của Harry làm tinh thần hồ đồ luôn rồi.

Nhưng mà Dumbledore lại không nghĩ như thế, cụ biết, Severus không phải đang nói nói lẫy. Chỉ là..."Severus, có lẽ mới vừa rồi thầy không chú ý tới, ta nghĩ ta hẳn nên nhắc nhở thầy. Harry không giống thầy, trò ấy đã luân hồi không chỉ một lần, những gì trò ấy gặp phải, thừa nhận, chí ít ta không cách nào tưởng tượng được. Lý trí nói cho ta biết, Harry có thể duy trì lý trí của mình không biến thành kẻ người điên hoặc hoàn toàn hỏng mất, đã là kỳ tích, về điểm này ta tán thành ý kiến của Nón Phân Loại. Tuy rằng thầy vẫn luôn không nói, ta cũng không hỏi, nhưng cả thầy và tôi đều rõ đời trước thầy để Nagini cắn chết là vì cái gì, thầy muốn giải thoát. Mà Harry, trò ấy cũng chỉ muốn giải thoát, theo cách hoàn toàn. Thầy thật sự xác định, thầy muốn ngăn cản trò ấy sao?"

" Người dung túng Potter chỉ có cụ thôi, Albus." Như đinh đóng cột cho ra thái độ và quyết định của mình, Severus Snape xoay người nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc. Y cuối cùng hiểu rõ, Merlin để mình sống lại là vì lí do gì. Đúng vậy, Potter cần giúp đỡ, nhưng giúp đỡ này không phải bảo vệ cậu ta từ trong tay Voldemort, không phải giúp đỡ trong lúc cậu ta chiến đấu với Voldemort, mà là để cho tên nhóc đầu mọc đầy cỏ lác kia thanh tỉnh nhìn thấy—— có vài thứ chỉ có còn sống mới có thể đạt được, chết thì sẽ thật sự mất đi tất cả. Giống như y lúc trước, cho rằng tử vong là giải thoát của mình, sau đó lúc ở bên người Merlin ngay cả một cái nồi quặng cũng tìm không được mới phát giác tử vong là một chuyện hết sức hỏng bét.

Hận ta? Potter, không phải trò nói bảo vệ ta để ta sống là vì trả thù sao? Nếu như trả thù ta có thể để trò có ý nguyện sống sót, ta chấp nhận sự trả thù của trò.

←Chương trước: Quyển 01 Chương 14←

→Chương sau: Quyển 01 Chương 16→