Quyển 1 - Chương 3

QUYỂN 01 CHƯƠNG 03

EDITOR: ROSALINE

BETA: LILLY

Severus Snape không biết mình về phòng làm việc như thế nào, cũng không biết mình mang về cái chai chứa đầy ký ức kia ra sao. Cứng ngắc ngồi trên ghế, ánh mắt dường như đang dừng trên bình thủy tinh hơi hiện ánh sáng bạc, nhưng trên thực tế chính bản thân Snape cũng không xác định mình đang nhìn cái gì.

Y tốn sáu năm để quen với một Potter không phải Gryffindor, mặc dù đến cuối cùng vẫn không có cách nào thành công. Trên mỗi một tiết Độc dược y cũng sẽ tìm cách làm khó dễ Potter, nhưng không biết xuất phát từ thói quen hay thăm dò, y cũng không còn nhìn thấy đôi mắt xanh biếc giận dữ đến phun lửa dù chỉ một lần. Mỗi lần nhìn thấy Potter và con đỡ đầu mình ngồi chung một chỗ hoà nhã bàn luận gì đó, mà không phải châm chọc, ném ma bùa chú vào nhau như trong trí nhớ, y đều có một loại cảm giác như đang nằm mơ, phải tốn phí tự chủ rất lớn để khống chế hai chân mình không đi tới. Mỗi lần theo thói quen tìm kiếm đầu tóc rối bời ở bên người Weasley tóc đỏ hoặc là Granger tóc nâu tầm nhìn lại rơi vào khoảng không, y cũng sẽ có mấy giây khẩn trương —— theo bản năng cho rằng Potter có phải lại xông vào họa gì nên vào Bệnh thất rồi hay không.

Nghỉ hè năm thứ ba Peter bị bắt, con chó Black ngu xuẩn xuất hiện ở đại sảnh Hogwarts sôi nổi ôm con đỡ đầu bảo bối của hắn, lúc y không nhìn thấy Potter nhiệt tình ôm đáp lại như đời trước, y mới giật mình phát hiện Potter đời trước mình vẫn luôn âm thầm bảo vệ quan tâm đã biến mất. Potter gào to, ngu xuẩn, dũng cảm thuộc về Gryffindor, đã biến mất sạch sẽ không còn gì khỏi cuộc sống của mình, thay vào đó là một Ravenclaw sẽ lạnh nhạt nhìn cha đỡ đầu của mình mỉm cười. Khi đó y một loại cảm giác thiếu sót như có gì đó bị tách ra, người nào đó cùng trách nhiệm gì đó y đã từng cho là ngay cả khi đã chết mình cũng không thể thoát khỏi đột nhiên biến mất không có, lúc y sâu sắc hoài nghi Merlin làm chính mình sống lại nói Potter cần sự trợ giúp của mình có phải một trò đùa ác liệt hay không —— Potter cần mình bảo vệ cần mình trợ giúp kia rõ ràng đã không còn tồn tại.

Sau đó, chính mình mất bao lâu mới thích ứng được sự thật này nhỉ? Cảm giác thiếu sót này hành hạ mình bao lâu? Không nhớ rõ, chỉ nhớ trong một đoạn thời gian rất dài mình thậm chí không muốn nhìn thấy Potter Ravenclaw kia, một cái liếc mắt cũng không muốn. Hết lần này tới lần khác đầu chó ngu xuẩn chết tiệt kia cứ luôn lắc lư trong tầm mắt mình, mang theo vẻ mặt kiêu ngạo —— nhìn con đỡ đầu hắn xuất sắc cỡ nào, cứ như cho là mình sẽ ghen tỵ vậy. Xùy, ghen tỵ? Y chưa bao giờ cho rằng con chó ngu xuẩn kia có cái gì là đáng để mình ghen tỵ, trừ pháp thuật hắc ám và phòng sách độc dược bày đầy trong nhà cũ Black.

À, đúng vậy, pháp thuật hắc ám nhà Black cất dấu. Chính mình vậy mà bây giờ mới chết tiệt ý thức được tại sao Potter lại kịch liệt cự tuyệt tiếp tục ở lại Privet Drive, thậm chí không tiếc tranh chấp với Albus cũng phải vào ở nhà cũ Black, mà khi đó chính mình vậy mà quỷ thần xui khiến không giúp Albus thuyết phục Potter —— đơn giản là vì nhớ tới dáng vẻ con Quỷ Khổng Lồ con mắt xanh đời trước khi mất đi cha đỡ đầu đêm khuya trốn trên tháp thiên văn len lén khóc. Sau đó xảy ra chuyện gì? Nghỉ hè năm tư Potter chết tiệt vậy mà một thân một mình vận dụng ma pháp trận cổ xưa ý đồ tách ra mảnh hồn thuộc về Voldemort trong vết sẹo kia! Lúc mình và Albus vội vội vàng vàng chạy tới nhà cũ, nhìn đến là một Potter hôn mê trên sàn nhà cả người là máu! Nếu như không phải bởi vì con chó ngu xuẩn họ Black mệnh lệnh nhà cũ mở cửa cho hắn, sợ rằng cái mình nhìn đến không chỉ là một Potter hôn mê mà là một thi thể lạnh như băng!

Lúc Potter lỗ mãng, không quý trọng mạng nhỏ tỉnh lại, trước khi lời châm chọc của mình ra khỏi miệng, con chó ngu xuẩn kia ngoài dự đoán cho con đỡ đầu bảo bối của hắn một cái tát, vang dội. Nhưng đối mặt với con chó ngu xuẩn lệ mặt đầy nước mắt và con sói ngu xuẩn sắc mặt trắng bệch, Potter chỉ lạnh lùng biểu thị nó chỉ đang làm chuyện mình phải làm. Đi đời nhà ma cái chuyện nên làm kia! Cho dù mình không ủng hộ Potter nhất định phải nhận Lời nguyền chết chóc đến từ Voldemort, nhưng cũng không có nghĩa là mình là có thể tiếp thu chuyện Potter dùng loại phương thức gần như tự sát này để tách mảnh hồn ra! Không khống chế được siết chặt nắm đấm, Snape phát hiện khi nghĩ tới dáng vẻ lúc đó Potter cả người là máu và vẻ mặt lạnh lùng sau tỉnh lại thì không cách nào không giận dữ được. Lily dùng tánh mạng của mình đổi lấy Potter, nhưng tên nhóc khốn nạn chết tiệt kia dám làm như vậy, không hề để ý tới sự hi sinh của Lily!

Rất tốt, rất tốt, Potter, xem ra cho dù mi đã biến thành bộ dạng ngay cả ta cũng không nhận ra, nhưng vẫn là một Gryffindor ngu xuẩn chết tiệt! Nếu mi để ta biết chân tướng, như vậy cứ chuẩn bị nhận cơn giận dữ của một Slytherin cho tốt đi. Trong ánh mắt màu đen hiện lên một tia sáng không rõ, khóe miệng Snape cong thành độ cung nguy hiểm. Y không quan tâm Potter sao lại biến thành một bậc thầy pháp thuật hắc ám, cũng không quan tâm cái gọi là trả thù của Potter, y không thể dễ dàng tha thứ cho Potter coi thường sự hi sinh của Lily đạp hư tánh mạng của mình! Nếu Merlin đưa y trở về, lại khiến y lần nữa trở thành người bảo vệ Potter, như vậy y có lý do gì lại không đi dạy dỗ tên nhóc khốn nạn không biết ơn này chứ?

"Cha đỡ đầu." Draco Malfoy đã đứng cạnh cửa không ít thời gian cuối cùng nhịn không được mở miệng, Merlin làm chứng, biểu tình ban nãy trên mặt cha đỡ đầu quá mức nguy hiểm, thật không biết là người xui xẻo nào bị Xà Vương thương nhớ —— chỉ mong không phải mình.

"Draco?" Bị thanh âm nho nhỏ của con đỡ đầu làm cho có chút kinh ngạc, mặc dù trên mặt không biểu hiện ra ngoài, nhưng Snape lại kinh hoàng nhận ra mình không có chút cảm giác nào về việc trong phòng còn có thêm một người.

"Ban nãy ở đại sảnh con thấy sắc mặt của ngài không tốt lắm, con cho rằng đã xảy chuyện gì rất quan trọng, dù sao bây giờ tuy rằng chiến tranh đã kết thúc nhưng tình thế của Anh quốc kỳ thật rất phức tạp." Xong, hiển nhiên tâm tình của cha đỡ đầu rất không xong, lúc này chính mình sợ rằng không tránh được việc bị phạt. Đau khổ nghĩ, Draco Malfoy vì sự tồn tại của mình tận lực giải thích."Mà khẩu lệnh ngoài cửa của ngài hình như không thay đổi, con gõ cửa rất lâu cũng không thấy ngài trả lời, cho nên..."

Hơi gật đầu, Snape ảo não thừa nhận chính mình quá mức chuyên chú tới Potter chết tiệt mà thả lỏng cảnh giác, cũng có lẽ bởi vì chân tướng quá mức làm người ta không thể khống chế được —— nhưng cái này cũng không phải lý do để giải vây cho chính mình. "Không có chuyện gì đáng chú ý cả, ta chẳng qua chỉ chán ghét đám phóng viên chiêm chϊếp chiêm chϊếp rì rà rì rầm trong đại sảnh mà thôi."

Không tin vào lý do này, nhưng giờ khắc này Draco Malfoy cũng không dám truy hỏi, dù gì cậu ta cũng vừa mới trốn được một kiếp."Những ký giả kia thật sự rất đáng ghét, dáng vẻ tranh cãi ầm ĩ không nghỉ kia quả thật làm ô nhiễm ánh mắt của Malfoy."

Vậy sao Lucius lại mang bộ dáng thích thú như vậy, hừ. Trong lúc đang trợn mắt, Severus Snape chợt nhớ tới gia tộc Malfoy đời trước cũng không đầu nhập vào trận doanh ánh sáng, mặc dù chuyện sau khi y chết Merlin cũng không tiết lộ gì, nhưng y vẫn có thể suy đoán ra kết cục ít nhất của Lucius sẽ không tốt bao nhiêu. Lúc Lucius và Narcissa đều không thể chạy trốn tẩy trừ sau chiến, Draco sẽ mang dáng vẻ ra sao? Nghĩ đến Lucius mười bảy tuổi đã tiếp nhận chức vụ gia chủ sau đó nhiều lần trải qua gian khổ, Snape không tình nguyện nghĩ, Draco cũng sẽ không dễ dàng hơn Lucius chỗ nào, cảnh ngộ của con đỡ đầu bị dạy hư này của y chỉ sợ sẽ càng đau khổ và gặp càng nhiều khó khăn hơn Lucius.

Cũng may, tất cả đã thay đổi. Xem ra dù là Gryffindor ý nghĩ của tên nhóc kia vẫn sẽ thay đổi, chí ít Potter vừa mới bắt đầu cũng không từ chối tình bạn của Malfoy. Không cần nhìn thấy tình huống trong suy đoán xảy ra, không cần nhìn con đỡ đầu của mình bị đám sâu mọt Bộ Pháp thuật kia chèn ép dằn vặt, lúc mệt mỏi còn có thể có một trang viên Malfoy hoàn chỉnh để mình thả lỏng tới thăm nghỉ ngơi, có thể đây là lòng nhân từ của Merlin đối với mình.

Luôn cảm thấy trong cái nhìn cha đỡ đầu nhà mình nhìn mình bao hàm may mắn, vui mừng, giống như chính mình sắp sửa gặp không may nhưng lại may mắn tránh thoát, Draco Malfoy có chút không thích ứng tới sự quan tâm hòa nhã đến từ cha đỡ đầu. Có hơi không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, Draco lấy ra thiệp mời cha giao cho mình."Cha đỡ đầu, cuối tuần này trang viên Malfoy sẽ có một buổi tiệc trong nội bộ Slytherin, cha hy vọng ngài có thể dự. Chiến tranh đã kết thúc, mặc dù phần lớn quý tộc đều kịp thời thay đổi trận doanh, nhưng vẫn có một nhóm lớn gia tộc Slytherin sẽ gặp đả kích mang tính hủy diệt. Mặc kệ thế nào, vinh dự của Slytherin không thể bị làm bẩn, kiêu ngạo của Slytherin không thể bị xâm phạm."

"Đương nhiên, không ai có thể làm thương tổn kiêu ngạo của Slytherin lại không phải trả giá thật lớn." Trịnh trọng gật đầu, Snape không giống mọi khi dứt khoát từ chối, chuyện liên quan đến lợi ích tập thể của Slytherin, thân là một phần tử trong Slytherin y không có bất kì lý do gì trốn tránh trách nhiệm."Draco, ta tin tưởng con đã có kế hoạch, một năm sau con sẽ tốt nghiệp mà."

"Đúng vậy ạ, mặc dù có hơi khác ý nghĩ lúc ban đầu." Hất cao cằm, trong mắt Draco Malfoy có tia sáng khát vọng."Con là một Malfoy."

"Rất tốt, hy vọng con có thể nhớ kỹ từ nhỏ con đã tiếp nhận giáo dục của Slytherin." Vui mừng chảy qua đáy lòng, con đỡ đầu trước mặt so với bại hoại nhỏ bị dạy hư đời trước tốt hơn nhiều, Snape lựa chọn quên mất trận rít gào và cảnh cáo về phía Lucius chính mình làm sau khi sống. "Mặc dù ta tin tưởng Malfoy vẫn sẽ có biện pháp của mình, nhưng, ta nhớ kỹ mình là cha đỡ đầu của con, Draco."

"Đương nhiên, cha đỡ đầu." Cha đỡ đầu tuyệt đối đã gặp chuyện kí©h thí©ɧ gì rồi! Cha đỡ đầu từ nhỏ đã nghiêm khắc với mình đến nỗi làm tất cả tổ tiên Malfoy phát điên lại trắng trợn bày tỏ ý tứ sẽ cung cấp sự trợ giúp cho mình, Draco Malfoy cảm thấy nhất định phải mau chạy khỏi phòng làm việc —— Merlin mới biết được chờ lát nữa cha đỡ đầu có thể bởi vì một chút trắng ra này mà thẹn quá hóa giận hay không. "Thứ Malfoy coi trọng nhất vĩnh viễn là người nhà. Như vậy, con không quấy rầy ngài nữa."

"Potter tinh thông pháp thuật hắc ám, mà con biết điểm này, phải không Draco."

Vừa mới xoay người, thì nghe thấy giọng cha đỡ đầu phía sau vang lên, trong giọng nói không vui làm Draco Malfoy có loại cảm giác mới ra hang hổ lại vào ổ sói. Được rồi, được rồi, Malfoy chắc sẽ không bị hù ngã đâu ha. "Sự thật này cũng không phải dễ tiếp thu, cậu ấy là một Potter đời đời đều là Gryffindor Potter. Chẳng qua nếu Harry vào Ravenclaw mà không phải là Gryffindor, con nghĩ việc cậu ấy tinh thông pháp thuật hắc ám cũng không khó tiếp nhận như vậy, huống hồ cậu ấy còn có người cha đỡ đầu họ Black."

Hơi nheo mắt lại, đối với câu trả lời rõ ràng có khuynh hướng thiên vị Potter của con đỡ đầu nhà mình, Severus Snape cho là mình đã tìm được lý do mình bị giấu diếm —— Draco hình như cho là mình không tiếp thu Potter có chút liên quan gì tới pháp thuật hắc ám, hoặc là nói đứa nhỏ này cho là mình sẽ vì vậy ném Potter vào nồi nấu chế thành một lọ độc dược chỉ Merlin mới biết có thể dùng làm gì."Như vậy, có phải ta cũng có có thể hiểu là, nghỉ hè năm tư tên nhóc kia xảy ra sự cố ở nhà cũ Black, con cũng biết một ít tin tức."

"Không nhiều lắm." Đầu Sẹo chết tiệt, đến tột cùng cậu sao lại đắc tội cha đỡ đầu, đây là chuyện đã qua hai năm, cha đỡ đầu lại còn phải đào ra tính sổ nữa! Nội tâm đang gào thét của Draco lựa chọn cẩn thận dè dặt trả lời, cậu cũng không muốn thay Đầu Sẹo thừa nhận lửa giận của cha đỡ đầu —— mặc dù cậu ta cũng không hiểu rõ lửa giận này vì sao lại đến muộn hơn hai năm."Dù sao cậu ấy là một Ravenclaw, vẫn sẽ có một vài nghiên cứu kỳ kỳ quái quái, con cho rằng đây là chuyện rất bình thường."

"Nếu như theo con thiếu chút nữa gϊếŧ chết chính mình cũng coi như bình thường, Draco, ta nghĩ con cần lần nữa học tập cái gì gọi là nguy hiểm." Nói cách khác Draco cũng không biết tin có quan hệ tới Trường sinh linh giá, xem ra Potter cũng coi như có chút đầu óc. Ngầm cho phép cách làm trốn tránh trách nhiệm của con đỡ đầu —— phù hợp tiêu chuẩn hành sự của Slytherin, Snape chấm dứt bàn luận, nếu Draco không biết, vậy Granger và Weasley cũng sẽ không biết.

"Trên thực tế, con và Granger đều cho rằng Harry lúc này rất có thể đang trốn ở một nơi quỷ quái ít người tiếp tục nghiên cứu chết tiệt kia của cậu ta." Xuất phát từ lo lắng đối với bạn bè, đồng thời cân nhắc đến cha đỡ đầu nhà mình luôn luôn có sự quan tâm cao độ với sự việc có liên quan tới Harry —— mặc dù chỗ chú ý thường đều là Harry tình nguyện để cha đỡ đầu nhìn ra, Draco do dự mấy giây vẫn quyết định thăm dò chút ẩn ý của cha đỡ đầu."Con có một loại cảm giác, có thể ngài sẽ phát hiện được tung tích của Harry. Cha đỡ đầu, nếu như ngài nhận được bất kỳ tin tức có liên quan tới chỗ cậu ấy đang ở, con hy vọng ngài có thể nói cho con biết. Merlin trên cao, con thật sự không muốn lần nữa nhìn thấy Granger bởi vì lo lắng mà rơi nước mắt hoặc là Weasley rít gào." Hừ, dựa vào cái gì Draco cho là mình sẽ biết Potter ở đâu? Thằng khốn nhỏ chết tiệt kia đã sớm biết tất cả, căn bản là đang xem kịch nhìn mình biểu diễn như một đứa ngốc! Mặc dù trong đầu cho rằng như thế, nhưng Snape vẫn gật đầu."Đồng dạng, nếu như con biết Potter ở đâu, ta không hy vọng mình trở thành người bị giấu diếm."

Gật đầu, Draco lại một lần nữa xoay người, nhưng ngay lúc tay đã nắm tay nắm cửa cậu bỗng nhiên quay đầu lại, dùng ánh mắt xanh xám bình tĩnh nhìn cha đỡ đầu nhà mình nửa ngày. "Cha đỡ đầu, mặc dù rất không lễ phép, nhưng con vẫn luôn cảm thấy tuy rằng ngài đặt an nguy của Harry ở vị trí rất trọng yếu, nhưng trên thực tế Harry trong hiểu biết của ngài chênh lệch quá lớn, cứ thế làm con có một loại cảm giác ngài kỳ thật đang bảo vệ một người vốn không tồn tại. Chuyện đã qua con có nghe cha nói một ít, con không muốn phát biểu cái nhìn gì với những chuyện kia, nhưng, Harry không phải là cha cậu ấy, cũng không phải mẹ cậu ấy."

Nhanh chóng nói xong lời nói này, Draco dùng tốc độ không ưu nhã mở rộng cửa, đi ra ngoài, đóng cửa lại chạy ra phạm vi phòng làm việc. Nhìn cửa chính ở xa xa không có dấu hiệu lần thứ hai mở ra, gia chủ Malfoy tương lai liếc xéo nguyền rủa biểu hiện như bị Gryffindor nhập xác của mình. Đầu Sẹo chết tiệt, nếu như cha đỡ đầu bởi vì lời của tớ vừa rồi mà trừng phạt tớ, tớ nhất định sẽ lôi kéo cậu cùng chịu xui xẻo! Merlin mới biết được tại sao tớ đột nhiên lại nhớ tới lời cậu nói, mấy lời kiểu trong mắt cha đỡ đầu cậu không phải Harry mà chỉ là con trai của Potter và Lily, Merlin mới biết được tại sao tớ lại cảm thấy cậu đau buồn đến mức không cách nào nhìn thẳng, nhưng chỉ sợ ngay cả Merlin cũng không biết tại sao tớ lại muốn thay đổi sự thật đáng chết này! Muốn cha đỡ đầu thay đổi cái nhìn? Merlin ơi, đến tột cùng chuyện con vừa làm ngu xuẩn đến cỡ nào vậy...

← Chương trước: Quyển 01 Chương 02←

→Chương sau: Quyển 01 Chương 04→