Chương 2: Live

Harry đặt bữa sáng đã chuẩn bị sẵn vào đĩa và để chúng lảo đảo lắc lư, bay đến trên bàn, cậu sử dụng phép thuật không cần đũa phép rất khá, nhưng vẫn quen chế biến bữa sáng theo cách của Muggle. Ăn sáng cùng nhau hơn một tháng đã cho phép cậu hiểu dần sở thích của Severus - thông qua một số biểu hiện nhỏ nhặt, số lượng món ăn khác nhau còn lại và tâm trạng thay đổi sau bữa sáng.

Cậu ngẫu nhiên dùng thần chú biểu thị thời gian, vừa vặn thời điểm, nghe được dưới lầu truyền đến thanh âm, Severus gần như là một người nghiêm khắc trong công việc và đời sống thường ngày, chênh lệch không quá một phút.

“Chào buổi sáng, Severus.” Người

đàn ông gật đầu đáp lại, lẳng lặng ngồi xuống ghế.

Sau cuộc nói chuyện đó, Harry không còn để lại bữa sáng nữa mà lựa chọn ăn cùng Severus - điều mà vài năm trước đây hoàn toàn không thể tưởng tượng được. Severus hoàn toàn bất lực, sau khi hắn chính miệng nói ra những lời kia, Harry chẳng còn quan tâm đến bất kỳ lời mỉa mai nào của hắn.

Hắn nhớ tới cuối cùng không thể duy trì được ngữ điệu của Albus, không thể không phun nọc độc vào Harry, nhưng lại nhận được một biểu hiện hài lòng trên khuôn mặt của Harry, thì hận đến ngứa răng, đối với tên dư tử không biết xấu hổ từ trước đến nay không có bất kỳ biện pháp nào.

Ngay khi đang yên tĩnh ăn cơm, một con cú bay tới và ném tờ báo hôm nay lên bàn ăn, Severus nhướng mày, "Không ngờ vị Chúa Cứu Thế vĩ đại lại có sở thích đọc 《Nhật Báo Tiên Tri》." Hắn không quên lúc trước báo chí đối với một việc nhỏ thêm mắm thêm muối như thế nào, cũng còn nhớ rõ Harry lúc trước hận không thể thiêu hủy tòa soạn của 《Nhật Báo Tiên Tri》. Hắn nhìn lướt qua tấm ảnh lớn trên báo, đồng tử nhất thời co rút lại, ngay cả thức ăn trong miệng cũng cảm thấy nhàm chán.

“Hermione nghĩ thỉnh thoảng em cần chú ý đến hướng của dư luận.” Harry ít để ý đến mức độ mỉa mai này, vào năm sau chiến tranh, cậu đã tận mắt chứng kiến

dư luận có thể có lợi như thế nào, Bộ ma Thuật cần phải dập tắt cơn giận dữ của công chúng, và tên của Chúa Cứu Thế đủ để công chúng tạo áp lực buộc Bộ Pháp Thuật phải nhượng bộ. Cậu trêu chọc con cú vài lần, cho nó ăn và nhìn nó bay đi.

“Severus, sao vậy.” Cậu nhận thấy hành vi bất thường của người đối diện. Khuôn mặt của giáo sư Độc dược khi tỉnh lại luôn tái nhợt, nhưng đây là lần đầu tiên hắn có một khuôn mặt khó coi như vậy.

“Em sẽ liên lạc với Madam Pomfrey.

“Không cần,” Severus hiếm có thời điểm không khống chế được cảm xúc như vậy, Dùng Occlumency nhiều như vậy, hắn còn nghĩ rằng bản thân là người giấy vô cảm. Nhưng hắn thì có tư cách gì chứ? Trong lòng không khỏi cười khổ, Harry sao phải chịu sự tức giận vô cớ của hắn? Hắn không thể một bên thương tổn người khác, một bên lại giống như gái điếm cầu xin lòng thương xót.

"Chỉ là không thèm ăn."

Harry nhìn bữa sáng gần như không thay đổi của người đối phương, khóe mắt liếc tới một góc lẻ loi trên tờ báo “Severus,” cậu đột nhiên ý thức được cái gì, “Xin cho phép em giải thích một chuyện.” Cậu hít một hơi thật sâu, cơ hồ kìm nén không được sự vui mừng như điên ở trong lòng, "Ginny và em đang chuẩn bị cho đám cưới của Ron và Hermione, và em luôn coi cô ấy như em gái của mình."

Cậu không thể xác nhận phỏng đoán này có đúng hay không. Đúng là như vậy. chỉ là trực giác thuộc về con sư tử khiến hắn tiến về phía trước, huống chi, chỉ là đem việc hắn đã tính toán tốt nói ra trước tiên thôi.

"Tôi không nghĩ rằng Chúa Cứu Thế cần phải giải thích những công việc cá nhân của mình cho tôi!"

"Em có quan điểm ngược lại, em nghĩ rằng em cần phải làm rõ một số tin đồn với người mà em đang theo đuổi, đề phòng trường hợp anh ta loại bỏ em hoàn toàn ra khỏi danh sách vào một thời điểm nào đó."

“Cậu có biết cậu đang nói cái gì không?” Severus gần như nghi ngờ lỗ tai mình.

"Tất nhiên, Severus. Em bình tĩnh, tỉnh táo, không dùng thuốc hay lời nguyền, và anh có thể tự kiểm tra nếu không tin em."

“Harry,” Severus nhìn cậu, kìm chế ý nghĩ rằng thực sự muốn sử dụng phép kiểm tra, điều này thật nực cười. "Tôi biết chiến tranh đã cướp đi sinh mạng của rất nhiều người và cậu sẽ cảm thấy cô đơn, cậu sẽ muốn níu kéo bất cứ thứ gì còn sót lại, đó là một cảm xúc bình thường. Nó giống như một đứa trẻ thiếu đồ chơi sẽ níu kéo với những gì nó có thể nhìn thấy. Bất kỳ món đồ chơi nào, bất kể đó là gì."

“Mà sau khi cậu thoát khỏi loại này cảm xúc, cậu sẽ phát hiện, thứ cậu muốn bắt lấy vốn không phải thứ cậu suy nghĩ, trên thực tế, cậu có rất nhiều lựa chọn tốt hơn……”

"Em có nên cảm ơn anh không coi đây là một trò đùa? Đây là khẳng định tính cách của em sao?" Harry tức giận định cười, không ngờ lại có loại phản ứng này, cậu nghĩ tới đối phương sẽ không tín nhiệm cậu, sẽ phẫn nộ, thậm chí sẽ cho cậu một cái nguyền rủa cũng nói không chừng. Nhưng lời nói này lại hoàn toàn sỉ nhục gần như khiến trái tim cậu tan nát.

"Để khẳng định tính cách của Chúa Cứu Thế, hoặc tôi có thể coi đó là sự thừa thãi của lòng tốt và lòng trắc ẩn."

"Em không hiểu tại sao anh lại không chấp nhận sự thật rằng em yêu anh?"

“Bởi vì nó không có cơ sở,” Severus như bị lời này làm tức giận, không còn giữ được mặt nạ bình tĩnh kia, đôi mắt đen láy như ngọn lửa. "Làm sao cậu có thể khiến tôi tin rằng cậu đang quan tâm đến một tên Tử Thần Thực Tử già xấu xí, chưa kể đến cái tên đang ngược đãi cậu, trừng phạt cậu, gϊếŧ cả gia đình cậu, cậu luôn ghét bỏ tôi, cậu nói cho tôi biết bây giờ..." Hắn còn không nói được lời nào, chua xót quá, tại sao lại có người dùng từ ngữ có thể khiến hắn nếm trải tư vị như thế này.

Merlin, nếu đây là hình phạt, vậy là đủ.

“Severus, anh nghĩ tại sao em lại không yêu một linh hồn cao quý như vậy, sau khi biết anh là gián điệp của chúng em và anh đã phải chịu đựng nhiều như thế nào?”

“Anh có biết em đã yêu Hoàng tử lai đến nhường nào không? Hoàng tử lai?? Em đã yêu một người, em chưa bao giờ gặp mặt; khoảnh khắc em biết rằng anh là Hoàng tử lai, tất cả tình yêu của em biến thành hận thù, em muốn gϊếŧ anh để trả thù, nhưng em vẫn yêu anh, nhất là khi mơ thấy anh, cảm xúc đó khiến em phát điên, và em cũng căm ghét anh, nhiều như yêu anh."

"Severus, anh không biết em đã hối hận như thế nào sau khi biết sự thật, và biết ơn biết bao nhiêu, khi anh còn sống. Em không thể tưởng tượng được bản thân sẽ ra sao nếu anh không còn sống."

“Đó chính là mấu chốt,” Severus lạnh lùng ngắt lời, “Lòng tốt của cậu đã nhầm lẫn tình yêu với cảm giác tội lỗi, khi cậu nhìn thấy một người mà cậu hiểu lầm chết, mà bản thân lại làm được điều gì, lương tâm của cậu đang tự hành hạ bản thân, nói với cậu rằng cậu phải bù đắp cho anh ta, kiểu tâm lý này khiến cậu nghĩ đó là tình yêu, trong khi thực tế đó chỉ là ảo ảnh. "

"Vậy tình yêu của anh dành cho mẹ em thì sao? Nó cũng xuất phát từ cảm giác tội lỗi sao?"

“Potter!” Severus nhìn chằm chằm cậu, Harry nhìn lại không hề nao núng. "Tôi không bao giờ phủ nhận rằng tôi yêu Lily," Hắn là người đầu tiên bối rối trước trận đối mắt, "Chỉ là cảm giác này không có nghĩa là một mối quan hệ lãng mạn. Lily với tôi..." Giọng hắn gần như nghẹn lại, "Cô ấy là điều tốt lành duy nhất đã từng xảy ra trong đời tôi, cô ấy hẳn phải sống thật hạnh phúc...nếu có thể, tôi sẵn sàng dùng tất cả những gì mình có để cứu sống cô ấy. "

“Thực xin lỗi.” Harry đi tới bên cạnh Severus, cúi người nắm lấy tay của hắn, “Thực xin lỗi vì lời nói của em.”

“Em biết đây là cảm giác không đúng, em ghen tị với mẹ em, anh nguyện ý chết đi vì bà ấy nhưng lại không muốn nhìn em."

"Một năm anh hôn mê, em suy nghĩ hồi lâu, Hermione nhắc nhở em nghĩ đến tâm tình của mình, anh biết là cô ấy luôn luôn là người thông minh nhất trong số bọn em, cô ấy sợ rằng en sẽ làm tổn thương anh. Em phân tâm với những thứ khác, việc xây dựng lại trường Hogwarts, công việc của Bộ Pháp thuật, nhưng em không thể ngừng nghĩ về anh, Severus, anh có nghĩ rằng em chỉ đang nhìn thấy phiên bản vinh quang của anh mà em tưởng tượng sao? Em nhớ rất rõ sự mỉa mai và giam cầm của anh, biết rõ anh là kẻ khốn nạn cẩn thận và chu đáo như thế nào, em chưa bao giờ phủ nhận điều đó, nhưng em cũng biết bên dưới nó là một tâm hồn dũng cảm và kiên cường như thế nào. Em cầu xin Minerva để cho em chăm sóc cho anh, em sợ rằng anh không muốn nhìn thấy em, vì vậy em chỉ có thể bí mật làm tất cả những điều này cho anh, nhưng nếu em không nói ra, anh sẽ trốn được bao lâu. Anh không thể giả vờ rằng bản thân không thể nhìn thấy mọi thứ này."

”Severus, anh không thể phủ nhận tình cảm của em, và anh không thể phủ nhận tình cảm của chính mình."

Trái tim Severus gần như bị chua sót trong lòng nhấn chìm, làm sao có thể? Hắn không bao giờ khoe khoang mình là người vị tha như thế nào, Slytherin đã dạy hắn làm bất cứ điều gì cần thiết để theo đuổi những gì hắn yêu thích. Nhưng làm sao hắn có thể được con trai của Lily yêu thương, làm sao hắn có thể yên tâm chấp nhận tất cả những điều này.

Hắn muốn rút tay ra, nhưng người thanh niên càng giữ chặt hơn. “Harry,” hắn nói, run rẩy gần như không kiểm soát được, “Cậu sẽ có những người tốt hơn.”

"Em biết mình muốn gì!?"

"Muốn một lão già đủ tuổi làm cha cậu sao?"

"Hermione nói đó là bởi vì thế giới phù thủy thường kết hôn sớm, Severus, anh biết đấy, có rất nhiều người trong thế giới Muggle không kết hôn cho đến khi họ bốn mươi tuổi."

"Vậy thì đối tượng của họ sẽ không phải là một cậu bé vừa mới lớn!"

"Thưa ngài," Harry cười, "Ngài yêu em."

Severus suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, muốn chỉ trích thanh niên kiêu ngạo này, giống như lời nói vô số lần trước kia, nhưng trực tiếp nhìn vào đôi mắt màu lục bảo của đối phương, cả người giống như bị nhấn chìm trong hồ nước này, không chút muốn phản kháng.

"Em nghĩ hiện tại trong lòng anh đang chỉ trích sự kiêu ngạo của em," Harry chớp chớp mắt. "Severus, anh luôn có năng lực cự tuyệt em, em sẽ không bao giờ ép buộc anh, nhưng em không chấp nhận những lý do này."

"Lý do duy nhất để em chấp nhận nó là anh không yêu em."

“Severus, look at me.”

Hắn gần như lơ đãng tuân theo mệnh lệnh của người thanh niên, đôi mắt xanh lục kia dần dần trùng vào mắt Lily, nhưng tách ra một chút, hắn phải trốn tránh, không thể tiếp tục như thế này. Ngón tay cong lên, nhưng lại bị người thanh niên đẩy ra.

"Anh nhìn thấy ai?"

— Harry, luôn luôn là Harry.

"Severus, anh có thể từ chối em."

—— Hắn không làm được, sao có thể từ chối người mình yêu.

"Severus," Harry cúi đầu hôn lên đầu ngón tay, "Em không cần anh chết vì em, cũng không cần anh sống vì em."

“Live with me.”

End.