Chương 12: Quỷ khổng lồ

Chiều muộn, trên hành lang vắng người, một cô bé tóc nâu xù vội vàng bước đi. Đôi mi hoe đỏ, một giọt nước mắt rơi xuống rồi bị cô thô bạo gạt đi. Cô không muốn ai thấy mặt yếu đuối này của mình.

"Trò Granger"

Hermione vội lau mặt rồi quay lại.

"Anh Potter, có chuyện gì không ạ?"

"Em làm sao vậy?", Harry quan tâm hỏi.

"Em không sao", Hermione mím môi.

"Trông em không giống không sao chút nào." Harry thở dài.

Hermione ngẩng lên đối diện với ánh mắt hiền hòa của Harry bỗng cảm thấy cực kỳ ấm ức, nước mắt không thể ngăn cản vỡ òa lăn xuống đôi gò má như chuỗi hạt châu nhỏ.

"Oa... em ghét nhà Gryffindor. Tất cả đều là người xấu"

"Đừng khóc, đừng khóc", Harry lấy khăn tay lau đi nước mắt của Hermione nhẹ giọng dỗ dành một lúc lâu.

"Hức... cảm ơn anh, anh Potter", Hermione bình tĩnh lại nấc cụt nói.

"Mấy thằng nhóc Gryffindor bắt nạt em?", Harry hiểu rõ khẳng định.

Hermione cúi đầu không nói gì.

"Là Ron? Hay Harry?"

Hermione dẩu môi, "Cả hai. Họ nói em lắm chuyện, còn nói em là cơn ác mộng không có gì ngạc nhiên khi em không có bạn."

"À thì, bọn con trai không thích bị dạy bảo cho lắm", Harry sờ mũi.

"Rốt cuộc thì anh ở phe nào thế?", Hermione trừng mắt.

"Granger, anh biết em rất thông minh. Em thích chia sẻ những kiến thức em biết được cho người khác. Nó rất tốt. Nhưng... ừm... cách em diễn đạt khiến cho người ta không thoải mái. Nếu em có thể uyển chuyển một chút, anh nghĩ mọi người sẽ thích em hơn."

Hermione ngượng ngùng vân vê làn váy, có vẻ cô bé cũng hiểu được giọng điệu của mình khi nói chuyện với người khác không tốt lắm.

"Granger, em không sai. Chỉ là không phải ai cũng thông minh như em có thể nhanh chóng học được những kiến thức mới. Cho bọn họ thời gian, để họ có thể hiểu em hơn. Gryffindor không xấu xa như em nghĩ đâu." Harry khuyên nhủ.

"Nếu như em có thể vào Ravenclaw thì tốt rồi. Em nghe nói Ravenclaw có hẳn một thư viện riêng trong phòng sinh hoạt chung.", Hermione phụng phịu.

"Ravenclaw đúng là rất tốt nhưng có hơi trầm lắng anh thấy nó không thích hợp với em lắm. Hermione em là một cô bé rất dũng cảm, đây là tố chất của một Gryffindor điển hình." Harry khích lệ, "Về phần thư viện riêng của Ravenclaw, nó hoan nghênh tất cả những kẻ yêu thích tìm tòi tri thức cho dù có phải học trò nhà Ravenclaw hay không. Em có thể đến đó bất cứ khi nào em muốn, cửa ký túc xá không có mật khẩu cố định chỉ cần trả lời được câu hỏi của bức tượng canh cửa là được."

"Thật sao ạ?" đôi mắt Hermione tỏa sáng.

"Thật. Còn nếu em có gì thắc mắc thì đừng ngại cứ đến tìm anh, trò Granger", Harry mỉm cười gật đầu.

"Anh có thể gọi em là Hermione." Cô bé vui sướиɠ cười nhưng chợt nghĩ tới gì đó, "Làm sao em có thể tìm anh được? Em không biết anh ở đâu?"

Harry khẽ cười rồi vung nhẹ đũa phép, từ trong hư không xuất hiện một con bướm màu xanh da trời xinh đẹp. Nó bay quanh Hermione vài vòng rồi đậu lên tóc mai cô bé yên tĩnh như một chiếc kẹp tóc bình thường.

"Chừng nào em muốn gặp anh cứ dùng đũa phép gõ nhẹ và đi theo nó."

"Cảm ơn anh, anh Potter", Hermione mở to mắt cười lớn.

"Em cũng có thể gọi anh là Harry"

"Được, anh Harry"

"Ngoan lắm. Bây giờ em nên đến đại sảnh, chắc tiệc Halloween sắp bắt đầu rồi", Harry xoa mái tóc Hermione nói.

Vừa dứt lời, Harry cùng Hermione rõ ràng cảm thấy mặt đất rung chuyển từng đợt, một cỗ mùi thúi hoắc từ đâu bay đến. Một cái bóng đen lớn xuất hiện ngay khúc ngoặt của hành lang. Hermione hét lớn khi thấy thân ảnh to lớn từ từ bước ra. Harry bước lên kéo cô bé ra sau lưng, cậu nhíu mày nhìn con quỷ khổng lồ hôi hám trước mặt.

"Stupefy", Harry vung đũa phép lên thực hiện một bùa choáng.

Rầm...

Con quỷ khổng lồ ngã xuống đất bất tỉnh ngay lập tức.

"Đây... đây là cái gì vậy?", Hermione sợ hãi níu lấy áo chùng của Harry ló đầu ra nhìn.

"Quỷ khổng lồ", Harry đáp.

"Sao lại có quỷ khổng lồ trong Hogwarts? Chúng ta phải đi báo với các giáo sư về chuyện này", cô bé gấp gáp hô.

"Không kịp đâu", từng đợt rung động truyền đến từ phương xa, có vẻ như ở đây không chỉ có một con duy nhất.

"Expecto Patronum", Harry xoay tròn đũa phép, từ trên mũi cây gậy toát ra một quả cầu ánh bạc. Nó bay vυ"t đi để lại đằng sau dải bụi lấp lánh như chiếc đuôi của sao chổi.

"Ở đây không an toàn. Đi thôi, anh đưa em về ký túc xá Gryffindor"

...

Bữa tiệc Halloween đang diễn ra náo nhiệt, lũ học trò hóa trang thành đủ loại ma quỷ, đồ ăn, nhân vật hoạt hình,... vui vẻ trêu chọc nhau cùng chia sẻ những viên kẹo đủ màu sắc khạc ra từ mấy cái đầu lâu trang trí được làm từ trái bí đỏ.

Trên bàn ăn phía trên, các vị giáo sư cũng đang dùng bữa thả lỏng nói chuyện, bàn luận xem đồ hóa trang của mấy nhóc đến từ Muggles là gì. Snape vừa ưu nhã cắt một miếng thịt bò đưa vào miệng vừa nhíu mày quét mắt vòng quanh đại sảnh, thằng nhóc Harry lại chạy đi đâu rồi.

Giữa khung cảnh yên bình, một quả cầu bạc bay xộc vào đại sảnh hướng thẳng đến vị trí trung tâm bàn ăn giáo sư. Nó đáp xuống trước mặt Dumbledore và dưới những tầm mắt tò mò quả cầu giống như một hạt giống nảy mầm nhanh chóng, từ dưới gốc mọc ra hai chiếc lá bầu dục tròn tròn, nhánh cây ở giữa hai chiếc lá vươn lên kết nụ. Những nụ hoa nặng nề nằm dọc nhánh cây khiến nó oằn xuống bung nở thành những bông hoa có hình chiếc chuông nho nhỏ. Lúc Dumbledore hứng thú muốn chạm vào nó thì từ trong mấy bông hoa hình chuông phát ra một giọng nói quen thuộc.

"Hiệu trưởng Dumbledore, ở hành lang phía tây của Hogwarts xuất hiện quỷ khổng lồ không biết rõ số lượng. Thầy mau đến đây đi"

"Hành lang phía tây? Đó không phải là hành lang gần ký túc xá Hufflepuff hay sao?", giáo sư Sprout đứng bật dậy thốt lên.

Vừa nghe thấy có quỷ khổng lồ đám trẻ nháo nhác lên loạn thành một đoàn, tiếng kêu tiếng la vang lên khắp nơi.

"IM LẶNG", Dumbledore tăng âm lượng hô lớn, "Tất cả bình tĩnh, huynh trưởng từng nhà dẫn học sinh nhà mình về phòng sinh hoạt chung."

Snape đánh mắt về bàn ăn Slytherin, thủ tịch Slytherin hướng về phía hắn gật đầu. Kỷ luật của Slytherin lúc này phát huy tác dụng hơn cả, trong khi các nhà khác vẫn còn đang náo loạn thì đám rắn nhỏ năm nhất đã được các năm trên trấn an rồi trật tự cùng nhau trở về dưới sự hướng dẫn của thủ tịch. Đã không còn gì phải lo lắng, Snape rời đi khỏi đại sảnh đến hành lang phía tây, đi chung còn có Dumbledore cùng vài giáo sư khác.

...

Harry dẫn Hermione băng qua các hành lang dự định đi đến mấy cái cầu thang biết di chuyển thì nghe thấy tiếng la hét. Cậu đành phải vòng lại, quẹo khúc ngoặt cả hai giật mình khi thấy năm đứa nhóc Hufflepuff ôm đầu co cụm lại khóc lớn, trước mặt chúng là một con quỷ khổng lồ đang vung vẩy gậy gỗ chuẩn bị giáng xuống.

"Cẩn thận", Hermione la lớn.

"Aaaaaa..."

"Protego", Harry phóng ra bùa che chắn.

Gậy gỗ của con quỷ khổng lồ đập phải tấm màng chắn bật lại trúng vào trán khiến nó choáng váng lùi lại vài bước. Mấy đứa nhóc thấy có người đến liền ùa chạy lại chỗ Harry.

"Anh Potter... oa... oa", đám nhỏ vây quanh níu lấy áo Harry, đối với chúng đàn anh Potter từng đứng trên bục giảng dạy tụi nó có địa vị ngang hàng với các giáo sư, chẳng sợ người anh này bên ngoài thoạt nhìn chỉ hơn tụi nó có một tuổi.

"Được rồi, được rồi... đừng khóc", Harry vừa phân tâm dỗ từng đứa vừa phải để ý đến động tác của con quỷ khổng lồ. Cậu hướng về phía Hermione đứng bên cạnh, tuy gương mặt vẫn trắng bệch vì sợ nhưng vẫn coi như bình tĩnh, "Hermione, nghe này. Anh dạy em một loại bùa có thể làm choáng mục tiêu, câu thần chú là Stupefy phát âm là Stu-pi-fai. Dùng đũa phép bắn con quỷ khổng lồ đó, đừng lo bắn không trúng. Anh ở đây nó sẽ không đυ.ng được tới các em."

Hermione nhìn Harry gật gật đầu, cô bé rút đũa phép ra nhìn con quỷ khổng lồ nuốt nước bọt, "Stupefy, Stupefy, Stupefy..."

Lần đầu tiên Hermione bắn trượt, lần thứ hai tuy trúng như con quỷ da dày thịt béo chỉ choáng váng một chút chứ không ngất hẳn, Hermione không nản lòng tiếp tục ếm thêm vài lần nữa cuối cùng con quỷ cũng ngã xuống đất bất động. Cô bé hưng phấn quay lại nhìn Harry cười tươi rói.

"Giỏi lắm", cậu khen khợi.

"Được rồi các cậu hiện tại đã an toàn. Trật tự, xếp hàng chúng ta cùng đi về ký túc xá. Hannah Abbott cậu mau thả áo anh Harry ra..." Như tìm lại được sự tự tin của mình, Hermione chống nạnh nhìn lũ bạn Hufflepuff.

Harry gật đầu cười cảm kích với Hermione. Cậu đi phía trước cảnh giác xung quanh bảo vệ lũ trẻ líu ríu nức nở sau lưng. Trên đường đi còn vớt được vài nhóc Hufflepuff năm hai, năm ba cũng đang sợ hãi. Đi đến gần nhà bếp, Harry đột ngột dừng chân.

"Mau lùi lại", cậu ra lệnh, phía trước xuất hiện hai con quỷ khổng lồ.

"Oa... phía sau cũng có", một đứa nhóc hét lên.

"Protego, Protego", Harry trước hết tung ra vài bùa che chắn.

"Stupefy, Stupefy... sao.. sao không được nữa rồi?", Hermione gấp đến nỗi gương mặt đỏ lên.

"Được rồi, Hermione. Pháp lực của em cạn rồi, còn lại để anh", Harry đè đũa phép của cô bé xuống.

"Stupefy... Petrificus Totalus..."

Giải quyết xong 2 con trước mặt, cậu đang chuẩn bị quay lại đối phó với con đằng sau thì tự nó lại đổ gục xuống.

"Các trò có sao không?", Dumbledore xuất hiện phía sau con quỷ khổng lồ.

"Hiệu trưởng Dumbledore, cô Sprout..." mấy đứa nhóc khóc nhào về phía chủ nhiệm của mình.

"Ôi chao, mấy chú lửng nhỏ của cô. Các trò có bị thương ở đâu không?", giáo sư Sprout lo lắng hỏi han.

"Hức... không ạ... hức... anh Potter bảo vệ cho bọn em", Hannah Abbott nấc cụt nói.

"Cảm ơn trò nhé, trò Potter", bà thực cảm kích gật đầu.

Harry thở phào nhẹ nhõm khi thấy nhóm giáo sư, cậu lắc đầu mỉm cười, "Không có gì đâu ạ"

"Sao lại không có gì? Đây là một hành động anh dũng, và vì hành động dũng cảm này của trò, Ravenclaw cộng thêm 50 điểm" Dumbledore vỗ vai Harry nhìn cậu hiền hòa hơn trước đây.

Từ đằng xa Snape bước đến, liếc nhìn Harry từ trên xuống dưới xác định cậu không bị thương mới quay sang nhìn Dumbledore, "Đã giải quyết hết lũ quỷ khổng lồ"

"Hiệu trưởng Dumbledore tại sao lại có quỷ khổng lồ xuất hiện trong Hogwarts ạ?", Hermione ló đâu ra hỏi.

"Đây cũng là điều chúng tôi muốn biết đấy!" giáo sư Sprout bất mãn lên tiếng.

"Là lỗi của tôi, trí nhớ già nua lẩm cẩm này đã quên mất dưới ngục tối của lâu đài có giam giữ vài con quỷ khổng lồ. Thời gian qua lâu đã khiến dây buộc cửa mục nát có thể còn bị chuột gặm đứt khiến chúng thoát ra gây nên phiền toái này đây. Thật may là không ai bị thương hết." Dumbledore áy náy giải thích.

"Thế ông định có người bị thương mới nhớ ra giải quyết lũ khổng lồ này sao?", Snape thực tức giận.

"Thực xin lỗi, tôi sẽ cho người chuyển chúng đi ngay tối nay", Dumbledore buồn rầu vuốt râu, "Pomona, cô đưa mấy đứa nhỏ về nghỉ ngơi đi, tối nay chúng đã sợ hãi quá nhiều rồi."

Harry đứng một bên nhướng mày, chuột gặm? Chuyện tối nay rốt cuộc có phải trùng hợp không? Cậu nhìn về phía giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám Galatea Merrythought đang thảo luận với Dumbledore, bà đã dạy ở Hogwarts rất lâu rồi, vốn dĩ đã nghỉ hưu nhưng sau khi Voldemort chết bà được mời trở lại cương vị từ đó đến nay cũng hơn mười năm. Năm nay Hogwarts không có giáo sư mới, cũng không có Quirinus Quirrell đầu tỏi nhưng quỷ khổng lồ vẫn bị thả ra vào đêm Halloween. Có một số chuyện đã định trước thì dù có ra sao cũng rốt cuộc phải xảy ra sao? Không đúng, cũng không nghe nói hiệu trưởng Dumbledore mượn hòn đá phù thủy từ ngài Nicolas Flamel. Mà nhắc tới chuột thì... Harry liền nhớ tới một người không tốt cho lắm.

"Đang nghĩ cái gì?", một giọng nói không vui vang lên bên tai Harry.

Cậu ngẩng lên mỉm cười, "Làm sao lũ khổng lồ lại bị sổng ra."

"Đó không phải chuyện trò cần lo. Về ký túc xá của trò đi." Snape hừ lạnh đuổi người.

Tuy miệng nói mấy lời xua đuổi nhưng Snape vẫn đi chung với Harry về tháp Ravenclaw.

"Đến nơi rồi cảm ơn thầy, giáo sư Snape", cậu nhẹ cười nói.

Snape gật đầu, nhìn Harry tiến vào ký túc xá rồi mới rời đi.

Sáng hôm sau, sau buổi học Harry tìm đường xuống hầm ngầm. Chỗ nhốt lũ quỷ khổng lồ là một nhà ngục lớn ẩm thấp và hôi thối. Cậu nhíu mày dùng khăn tay bịt mũi xem xét chung quanh, Dumbledore đã nhanh chóng chuyển đám quỷ khổng lồ đi trong đêm như đã hứa, nhà lao bây giờ trống rỗng, góc tường rải rác đầy phân chuột. Harry đi đến bên cạnh nhìn sợi dây thừng cũ xì đen ngòm mục nát treo vắt vẻo trên cánh cửa sắt mở rộng. Đầu dây tưa đứt đúng do dấu vết bị sinh vật gặm nhấm. Là do cậu nghĩ nhiều sao? Harry lắc đầu rời khỏi nhà lao hôi thối này.

Harry ra khỏi hầm tự cho mình một bùa thanh tẩy rồi mới đi đến đại sảnh. Hành động hôm qua khiến Harry triệt để nổi tiếng đi đến đâu cũng bị người ta nhòm ngó. Tuy những ánh mắt này không hề có ý xấu nhưng cũng đủ làm người ta khó chịu. Cậu nghĩ nghĩ chuyển hướng đến bãi cỏ ngoài Hogwarts. Thời tiết rất tốt, có lẽ một bữa trưa bên hồ Đen là một ý tưởng không tồi.