Chương 17: Người thừa kế Slytherin

Hàng trăm ngọn nến màu đen lơ lửng phát ra một thứ ánh sáng ma quái xanh lơ lập lòe như ma trơi chiếu sáng không gian. Căn phòng khiêu vũ chật ních mấy trăm cái bóng mờ mờ, hơi trong suốt. Không khí lạnh lẽo đến tận xương chỉ cần thở nhẹ làn hơi sẽ ngay lập tức hóa thành sương mờ ngay trước mũi, rất có cảm giác như vừa bước vô một cái tủ đông cỡ lớn.

"Chúng... chúng ta... thực sự không nên... đến đây... hắt xì!!!", Ron run rẩy lắp bắp.

"Còn lạnh lắm không?", Harry cho nó thêm một thần chú giữ ấm.

"Chẳng có tác dụng gì hết... hu hu"

"Chúng ta đã đồng ý với Myrtle làm bạn đồng hành với cậu ta rồi. Dù sao cũng chào chủ nhân bữa tiệc rồi hãy đi", Hermione cũng thật buồn bực, cô không nghĩ bữa tiệc của một đám ma lại thế này. Không khí thì rét căm căm, đồ ăn ôi thiu hư thối, biết thế đã không đi.

Harry đứng nhìn hàng trăm con ma tụ tập ồn ào cũng thật bất đắc dĩ, cậu đang trên đường về tháp Ravenclaw thì gặp nhóm 3 đứa nhỏ đi dự tiệc kỉ niệm ngày chết của con ma nhà Gryffindor, Nick-suýt-mất-đầu. Vì không yên tâm lắm nên cậu quyết định đi chung với chúng. Hơi lạnh tỏa ra từ những con ma làm cậu nhớ tới một sự kiện đã diễn ra cũng vào ngày Halloween năm thứ hai cậu đi học đời trước. Bà Norris bị hóa đá cùng lời nhắn bằng máu về phòng chứa bí mật của Slytherin trên tường. Sao cậu lại quên mất trong trường còn có quả bom nổ chậm là con tử xà trong phòng chứa nhỉ?

"Các em chào Nick-suýt-mất-đầu đi rồi chúng ta về", Harry phân phó mấy đứa nhỏ.

"Hôm nay là Halloween các em về ký túc xá sớm đi", Harry lùa đám nhóc về nhìn chúng đi vào cửa nhà Gryffindor đằng sau bức tranh bà Béo rồi mới rời đi.

Cậu lại đi dạo qua khắp tất cả các hành lang trong Hogwarts để chắc chắn không có ai hoặc con vật nào bị hóa đá đêm nay. Tuy hiện tại trên đời này chỉ còn mỗi Harry có thể nói được xà ngữ nhưng cậu không dám chắc con tử xà đó có chợt tỉnh giấc mà cao hứng đi vòng quanh lâu đài hay không.

Trí nhớ của Harry đã bị mài mòn qua hơn 1000 năm, ngoài những sự kiện lớn trong đời chỉ đến khi gặp phải những việc có thể gợi cho cậu những ký ức đã bị chôn vùi thì Harry mới có thể nhớ lại những chi tiết nhỏ. Con tử xà cần phải tiêu diệt nhưng cậu cũng không muốn làm hiệu trưởng chú ý, đời trước cậu gϊếŧ tử xà một phần do may mắn nhưng chắc chắn tất cả việc cậu làm đều ở trong sự giám sát của Dumbledore. Nếu không thì con phượng hoàng Fawkes sẽ không đưa hàng nóng đến giúp cậu đúng lúc như vậy. Nếu tử xà xuất hiện, có lẽ cậu có thể giải quyết nó vào Giáng Sinh lúc Dumbledore không có trong trường.

Harry vừa đi vừa âm thầm quyết định bất giác đã lượn đến phụ cận hầm. Vừa ngẩng đầu lên cậu nhướng mi phát hiện một cái đầu đỏ thập thò chỗ góc quanh hướng về cửa ký túc xá Slytherin.

"Ron... Em đang làm cái gì thế?"

"Aaaa", Ron giật mình hét lớn.

"Không phải em đã trở về ký túc xá rồi sao?", Harry vừa hỏi vừa liếc xuống quả pháo nó cầm trong tay.

"Em...", Ron vội giấu quả pháo ra sau lưng ấp úng.

"Lại định bày trò đùa dai gì rồi?"

Ron gãi đầu chột dạ, "Anh Fred cho em một quả pháo cù lét. Em chỉ..."

"U~, em gái nhỏ đến đây làm gì thế?"

Nhác nghe thấy giọng nói ngả ngớn phát ra từ sau lưng Ron liền xù lông, "Câm miệng, đồ xấu xa"

Blaise và Draco từ xa bước tới, hai đứa hôm nay hóa trang thành ma cà rồng trong bộ lễ phục xa hoa. Cả hai vốn đã đẹp nay còn tăng thêm vẻ lịch lãm, quyến rũ khiến các nữ sinh đều phải ngoái lại nhìn.

"Hôm nay Slytherin có tổ chức tiệc Halloween đấy, hai người có muốn tham gia không?", Draco đưa ra lời mời.

"Em gái nhỏ có thể hóa trang thành công chúa nha~", Blaise nháy mắt.

"Mày nói cái gì?", Ron gào lên muốn chạy qua đánh nhau thì bị Harry cản lại.

"Không, anh chỉ đi ngang qua thôi, anh đưa Ron về trước hai đứa mau vào nhà đi. Đừng đi lung tung", Harry kéo tay Ron.

"Tiếc thế" Blaise nhún vai.

Đúng lúc này một tiếng rít bén nhọn vang lên.

"Phản đồ Slytherin, chúng mày là nỗi ô nhục. Chúng mày kết bạn với máu bùn và đám phản bội máu trong đê tiện."

Cả bốn trố mắt về nơi phát ra âm thanh, nơi đó có một học trò Slytherin tóc tai bù xù đang đứng chỉ thẳng ngón tay về phía chúng. Mắt nó long sòng sọc vì phẫn nộ.

Blaise tức tới bật cười cậu bước lên chắn trước Ron hất cằm trào phúng, "Trò Lestrange, không biết từ bao giờ mà cô có thể quyết định việc TÔI gia chủ gia tộc Zabini được giao du kết bạn với ai vậy?" Blaise vừa nói vừa xoay chiếc nhẫn tượng trưng cho thân phận gia chủ trên ngón tay cái.

"Chuyện người thừa kế gia tộc Malfoy muốn làm không tới lượt cô lên tiếng." Draco lạnh lùng nói.

"Chúng mày... chúng mày..." Terence Lestrange bị chọc giận không nhẹ, nó vung đũa phép hét lớn, "Confringo"

Harry nhanh như chớp lao lên chắn trước Blaise và Draco, "Protego"

Quả cầu lửa phát ra từ đũa phép của Terence Lestrange bắn vào màng chắn của Harry và bị dội ngược đánh lên trần nhà tạo thành vụ nổ làm chấn động cả Hogwarts.

"Mày bị điên à?", Ron gào lên ném quả pháo trong tay về phía Terence.

Rắc... Ầm...

"Cẩn thận", Harry chỉ kịp kéo tay Draco và đẩy Blaise với Ron về hướng ngược lại. Nơi bọn chúng vừa đứng từng mảng trần nhà sập xuống làm lộ ra một khoảng không trống hoác.

[Đau quá, lũ khốn kiếp]

"Khụ... khụ... các em có làm sao không?", Harry ngẩng đầu lên từ màn bụi mù mịt lớn tiếng hỏi.

"Ha ha ha há há há..."

"Chết tiệt ở đây đã xảy ra chuyện gì?"

Snape tới đây ngay khi nghe tiếng nổ. Hắn đen mặt nhìn đống lộn xộn trước mặt, Harry và Draco đang lồm cồm bò dậy, phía xa Zabini và một thằng nhóc Gryffindor bị chôn dưới lớn đất đá, bên cạnh còn có một học trò Slytherin đang bò lăn ra cười như một đứa thần kinh. Snape nhanh chóng dọn sạch lớp gạch đá cứu hai đứa bị chôn ở dưới ra.

"Hu hu hu... anh Harry... đồ xấu xa bị thương rồi", Ron sợ hãi khóc nấc lên, tay nó túm chặt lấy Blaise đang đau đớn ôm cánh tay vặn vẹo gập lại một cách không bình thường, đầu xương gãy trắng hếu nhô lên đâm xuyên qua da thịt, máu tuôn ra như suối.

Harry vội vàng đi đến, "Ron, em mau buông Blaise ra. Tay em ấy gãy rồi."

"Con mẹ nó, Lestrange. Mày muốn chết à?", Draco nổi khùng lên đá Terence một cái.

"Đủ rồi Draco. Rốt cuộc các trò đã làm gì?", Snape ngăn cản Draco.

"Chủ nhiệm, nó đột nhiên nổi điên ếm pháp thuật hắc ám vào chúng con. Đây là muốn gϊếŧ người, con phải nói cho ba biết. Đuổi học nó", Draco tức giận.

"Há há há... chúng bay đều đáng chết.... ha ha ha... tất cả... ha ha ha... phòng chứa bí mật đã được mở ra... há há há... kẻ thù của người thừa kế Slytherin đều sẽ chết... há há há...." Terence Lestrange toét miệng phát ra tiếng cười khoa trương quỷ dị xen lẫn với tiếng rít lên lời nguyền rủa khiến cho người ta rợn hết cả tóc gáy. Lũ học trò tò mò tới hóng chuyện có nhiều đứa bị dọa đến khóc thét.

"Câm miệng", Snape gầm lên.

"Severus Snape... mày là thằng phản bội... chủ nhân sẽ không bao giờ tha thứ cho mày", Terence thở hổn hển căm thù nhìn Snape.

"Silencio", Snape dứt khoát khóa họng cô ả lại. Hắn vội đánh mắt về phía sau, Harry vẫn còn đang sơ cứu cho Blaise dường như không để ý tới bên này.

Dumbledore và các giáo sư khác nghe tin vội vã đến hiện trường, từ mấy lời kể đứt quãng của mấy đứa học trò mới biết được đầu đuôi câu chuyện.

"Chúng ta đưa lũ trẻ bị thương đến bệnh thất trước đi", Dumbledore lên tiếng.

"Ôi trời! Đúng là không may mắn. Thật đáng tiếc tôi không ở đây, nếu không tôi chắc chắn biết cách để ngăn chặn mái nhà khỏi sập xuống", Lockhart từ đâu nhảy ra bắt đầu khoe khoang khoác lác, thấy không có người để ý tới mình ông ta nhìn quanh liền thấy Harry đang cầm máu cho Blaise.

"Cậu bạn nhỏ này bị gãy xương rồi, đừng lo thầy biết chính xác câu thần chú có thể làm lành xương ngay lập tức", Lockhart nâng tay Blaise lên vung đũa phép mặc cho cậu nhóc kêu lên vì đau đớn.

"Không cần", Harry chộp lấy cổ tay Lockhart.

"Cậu bạn nhỏ, là giáo sư tôi nghĩ tôi có nhiều kinh nghiệm hơn để xử lý tình huống này hơn trò đấy", ông ta bất mãn muốn giãy tay ra nhưng không được.

"Tôi nói là không cần", Harry sắc bén nhìn Lockhart.

"Ông đang làm cậu ấy đau đấy. Bỏ tay ra để anh Harry băng bó cho cậu ấy đi", Ron ngồi bên cạnh la lên.

"Giáo sư Lockhart, tôi nghĩ trò Potter biết mình cần phải làm gì", Dumbledore tiến đến bên cạnh bọn họ.

"Tốt thôi, nếu các trò lựa chọn sự đau đớn thay vì lành ngay lập tức", Lockhart nhún vai.

"Được rồi, em đỡ Blaise đến bệnh thất đi", Harry nói với Ron rồi đứng dậy quay qua nhìn Draco, "Em cũng nên đến bệnh thất luôn đi Draco"

"Sao? Tôi không bị thương", Draco khó hiểu.

"Ừm...", Harry chỉ chỉ lên má.

Lúc bấy giờ Draco dường như mới có cảm giác đau, nó vội đưa tay lên quẹt qua gò má của mình liền thấy có vết máu đỏ chói.

"Mặt của tôi...", nó gào lên rồi trợn ngược mắt bất tỉnh.

Harry bất đắc dĩ nhìn Draco nằm sải lai dưới đất thở dài, biết vậy không nói.

"Potter, trò đưa trò Malfoy đến bệnh thất. Còn lại giải tán cho ta.", Snape ra lệnh.

"Vâng...", cậu chưa kịp gật đầu thì con ngươi chợt co lại.

Hiệu lực của pháo cù lét đã hết, Terence Lestrange đã căm phẫn tột độ dù đang bị ếm bùa im lặng vẫn có thể chộp lấy đũa phép bắn thần chú về phía Snape.

"Protego"

"Protego"

Harry phóng tới chỗ Snape đồng thời ngay lập tức hắn cũng quay lại ngăn chặn đòn tấn công đến từ phía sau. Snape kéo Harry lùi lại thẳng tay ném thần chú đánh ngất Terence Lestrange.

"Trò có bị ngu không? Lộn xộn cái gì?", Snape gõ đầu Harry quát lớn.

"Em chỉ lo cho thầy thôi mà!" cậu ôm đầu ấm ức.

"Ai cần trò lo", hắn tức đến nổ phổi.

"Thôi mà Severus, trò Potter cũng là do quá lo lắng thôi. Cậu cũng vậy mà đúng không?", Dumbledore tiến lên giảng hòa, đôi mắt thích thú nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay vẫn đan vào nhau không hề tách rời từ nãy đến giờ.

Snape vội buông tay Harry ra trừng mắt lườm Dumbledore, "Hiệu trưởng, tôi nghĩ nhà tôi không chứa chấp nổi người vừa tấn công vừa sỉ nhục đồng học và giáo sư như vậy đâu."

"Có lẽ đợi trò Lestrange tỉnh dậy chúng ta phải mời phụ huynh trò ấy đến đây nói chuyện rồi", Dumbledore nhíu mày nghiêm túc nhìn đứa nhỏ dù bất tỉnh nhưng gương mặt vẫn còn đọng lại nét căm hận nằm dưới đất.

* Confringo: Bùa nổ, làm nổ đối tượng bị ếm có tạo thành lửa nổ.