Chương 34: Suy đoán vụt qua

Trong một căn nhà 2 tầng lụp xụp cuối con hẻm tối tăm Spinner's End, những tia nắng hiếm hoi chiếu qua khe cửa rọi lên bóng lưng bận rộn trước bàn thí nghiệm. Sàn nhà rơi vãi đầy tấm da dê nhăn nhúm cùng những chồng sách xưa cũ để la liệt khắp nơi. Góc phòng là hơn chục cái vạc lăn lóc chứa đầy cặn độc dược bỏ đi. Người đàn ông áo đen đang tập trung chăm chú vào một chiếc vạc trước mặt, xung quanh đặt rất nhiều loại dược liệu không rõ hình thù mà người bình thường còn chẳng biết nổi tên. Bên cạnh là vài tờ giấy viết nghệch ngoạc 'Tộc cây sinh mệnh là gì?', 'Leviathan: con rồng đầu tiên xuất hiện trên thế giới', 'Khu vực sinh sống của Siren',...

Người đàn ông đó lại lấy thêm một loại dược liệu bỏ vào trong vạc khuấy vài vòng cho đến khi chất lỏng trong vạc chuyển sang màu xanh dương nhạt. Hắn vừa lòng khi thấy màu sắc của dung dịch biến đổi theo đúng dự đoán, độc dược đã đến giai đoạn ổn định hắn bớt chút thời gian lật mở cuốn sách rách nát bên cạnh.

"Không có một tài liệu nào ghi nhận sự tồn tại của tộc cây sinh mệnh, chỉ có mô tả về loại cây trong tín ngưỡng tượng trưng cho sự tái sinh vĩnh cửu của tự nhiên..." Hắn nhíu mày lẩm bẩm, "Tree of life", được nhắc đến duy nhất trong cuốn Dictionnaire Mytho-Hermetique viết bởi nhà giả kim Antoine-Joseph Pernety năm 1737.

Ngón tay thon dài tái nhợt kéo qua từng hàng chữ Pháp cổ tối nghĩa vừa đọc vừa nhẩm dịch.

"Loài cây ở tận cùng thế giới"

"Cao lớn đến mức chống đỡ cả bầu trời."

"Đỉnh ngọn có thể vươn tới thiên đàng, chóp rễ có thể chạm tới địa ngục."

"Đại diện cho sự bất diệt và tuần hoàn của sự sống."

"Biểu tượng của sự phát triển và hồi sinh."

"Đại thụ bất tử, nhựa cây chảy ra chính là suối nguồn tươi trẻ chữa lành mọi thương tổn thậm chí cải lão hoàn đồng, là một trong 3 thứ có thể lừa gạt thần chết bên cạnh Thuốc trường sinh và Hòn đá phù thủy."

"Lời nguyền đáng sợ cho những kẻ xâm phạm"

Cả hai cứ trừng nhau như vậy cho tới khi Dumbledore đến thông báo có thể tiến vào phòng xét xử. Suốt cả phiên tòa Snape cứ nhấp nhổm liếc về phía Harry. Dù ngồi cạnh nhau nhưng cậu không hề nhìn hắn hay nói một câu nào. Có lẽ em ấy giận thật rồi, Snape ảo não nghĩ. Hắn biết cậu quan tâm đến hắn nhưng cái tính không được tự nhiên nói năng vụng về chết tiệt của hắn mãi không sửa được.

Phiên toà diễn ra thực thuận lợi, nghi phạm lớn nhất trong vụ án Rabastan Lestrange đã chết được kết luận tử vong ngoài ý muốn do tai nạn. Còn đồng phạm Nasha Lestrange, người đã trở nên ngơ ngơ ngác ngác sau khi chồng mất không hề biện hộ điều gì cứ thế bị phán chung thân trong Azkaban. Harry cau mày nhìn bà ta, cậu cứ có cảm giác bà ta còn đang giấu giếm chuyện gì đó. Ở đây lại có quá nhiều người cậu không tiện sử dụng chiết tâm trí thuật đành phải bỏ qua manh mối này. Cái gì đến cuối cùng cũng sẽ đến, đôi khi đào sâu vào lý do chỉ làm tốn thời gian cũng không có tác dụng thực tế gì.

Phiên tòa kết thúc, Harry đứng dậy rời khỏi phòng xét xử trong ánh mắt muốn nói lại thôi của Snape. Vừa đi đến sảnh Bộ pháp thuật, cậu liền bị một quả cầu bông xù nhào lên lưng.

"Anh!!!"

Harry theo thói quen bất đắc dĩ vòng tay ra sau đỡ lấy thằng nhóc nghịch ngợm Harry. Ngẩng đầu lên cậu liền thấy một người phụ nữ tóc đỏ xinh đẹp mím môi mỉm cười nhìn hai đứa.

"Harry, hôm nay là sinh nhật con trai chú. Cháu đến nhà chú chơi nhé? Có thầy Dumbledore và mấy đứa nhỏ nhà Weasley nữa đấy. Hermione cũng đã đồng ý rồi." James từ đằng sau tiến lên nói.

"Đúng vậy. Đi đi năm ngoái anh đã không đến rồi. Anh hứa với em hồi Giáng sinh rồi mà." Harry nhỏ đu trên lưng cậu nhõng nhẽo.

"Harry, đi xuống. Con đang đè nặng anh trai đấy." Lily vội kéo thằng con nhà mình xuống, con cô cô biết thằng nhóc này nhìn thì gầy nhưng chắc thịt nặng cũng không ít đâu.

"Được rồi." Harry không thể chống lại lời mời nhiệt tình này đành gật đầu đồng ý.

"Yay~" Hai bố con cùng nhau reo lên.

Harry bất giác xoay đầu ra sau nhìn bóng lưng cô độc của người đàn ông sắp biến mất sau ngã rẽ, cậu quay lại hỏi James: "Thêm một người nữa được không?"

"A?" James cứng ngắc nhìn cậu.

"Đương nhiên là được." Lily đánh nhẹ chồng mình.

"Được thôi nhưng mà cháu phải mời được cậu ta mới được nha." James đảo mắt nói.

"Xem nhé!" cậu nhếch môi tự tin mỉm cười.

Snape vốn muốn đuổi theo Harry nhưng khi thấy cậu nói chuyện với nhà Potter hắn lại mím môi quay người rời đi. Cho đến khi nghe thấy tiếng gọi tên mình hắn còn cho là hắn gặp ảo giác.

"Giáo sư Snape" Harry chạy đến trước mặt Snape làm hắn sửng sốt.

"Trò..." Snape lăng lăng nhìn cậu, mau xin lỗi em ấy đi. "Trò không ở chung với nhà Potter đi đến đây làm gì?" Hắn ảo não tự tát mình trong đầu.

"Ngài Potter mời em đến dự tiệc sinh nhật của Harry. Thầy đi chung với em nhé." Harry nói cứ như đó là chuyện đương nhiên.

"Cái gì?" Snape tưởng lỗ tai mình nghe nhầm.

"THẦY... đến tiệc sinh nhật của Harry chung với em." Cậu nhấn mạnh lặp lại.

"Trò điên rồi. Không bao giờ." Snape từ chối ngay lập tức.

Harry bắt lấy tay hắn lắc nhẹ, "Đi đi mà."

"..." Cảm nhận làn da mềm mại trong lòng bàn tay làm hắn bất giác mất ngôn ngữ.

"Không nói tức là đồng ý rồi nhé." Harry giảo hoạt nói rồi kéo Snape còn đang ngơ ngác về phía nhà Potter.

James đứng từ xa há hốc miệng khi thấy Harry đi đến bên cạnh Snape nói gì đó, hắn đen mặt quay đầu đi rồi cậu giữ chặt tay hắn thế là dưới "lời mời nồng nhiệt" của Harry, cuối cùng Snape cũng "gắng gượng" nhận lời. Chuyện lạ à nha, trời hôm nay có bão không vợi?

*Thận: Deadline dí. Nay 1 chương thôi nhé các tềnh iu