Chương 2: Thân phận mới.

—o0o—

Bên cạnh có người, Salazar rất ít khi có được một giấc ngủ yên ổn, chỉ có ở bên Godric mới khiến anh thấy an tâm mà thả lỏng. Salazar không ý thức quơ tay qua bên cạnh, trống trơn. Chưa kịp mở mắt tỉnh dậy hẳn Salazar đã không nhịn được mà nhíu mày, dù thế nào thì so với anh Godric càng thích ngủ nướng hơn.

Không đúng! Salazar nhanh chóng mở mắt, chăn và nệm cũng mang đến cảm giác khác lạ.

Quả thế! Đập vào mắt là chiếc mùng lớn màu vàng kim, Godric chỉnh sửa màu sắc sao? Salazar ngồi dậy, chiếc giường đôi đã biến thành giường đơn, ở đây không phải là biệt thự.

Đang chuẩn bị xuống giường để xem chuyện gì đã xảy ra, Salazar ngây người khi nhìn thấy cánh tay mình, anh ngơ ngác nhìn hai cánh tay trước mắt, đây đâu phải tay anh!

Gương! Nhanh chóng tỉnh táo lại, Salazar vội dùng thuật biến hình tạo ra một chiếc gương, anh hoàn toàn ngây ngốc khi nhìn thấy một khuôn mặt cậu bé khoảng mười lăm mười sáu tuổi với mái tóc rối và đôi mắt màu xanh biếc. Merlin, chuyện gì xảy ra vậy?

Gương trong tay biến mất, lần đầu tiên Salazar cảm thấy đầu óc mình không có tác dụng, anh cẩn thận kiểm tra pháp lực. May quá, tuy rằng một phần nhỏ bị khóa lại, có lẽ là do sự hạn chế của cơ thể, phần lớn vẫn còn sử dụng được.

Đột nhiên, màn bị kéo ra, một tóc đỏ chui vào gọi, “Harry, mau dậy đi…”

Salazar ngẩng đầu theo phản xạ, vừa rồi anh quá khϊếp sợ nên không nhận thấy trong phòng còn có người khác. Nhìn khuôn mặt chứa đầy sự kinh ngạc đang nhìn mình nói, “Mình nghĩ cậu vẫn đang ngủ, mặt chắc cũng hết đau rồi, tuy bà Pomfrey hơi hung dữ nhưng độc dược rất tốt nha.”

Salazar chạm vào mặt mình, vừa rồi nhìn vào gương thấy cũng đâu có bị thương gì.

“Bạn thân, mặt cậu đã hoàn toàn khỏi rồi.” Tóc đỏ nhướn người qua nhìn chăm chú, “Mau mau dậy đi, là Huynh Trưởng nên mình không muốn mới ngày thứ hai sau khai giảng đã đi trễ đâu.”

Salazar thu hồi mọi suy đoán trước đó, ít nhất anh đã biết cơ thể này tên là Harry, trước đó từng bị thương. Anh nhanh chóng rời giường, lần đầu tiên nhìn toàn cảnh chung quanh. Nơi này có bốn chiếc giường, màu vàng kim nắm quyền chủ đạo, đứa bé trai đứng cạnh lò sưởi đã thay áo chùng, là áo chùng theo đúng tiêu chuẩn Gryffindor.

Bốn cái tủ lớn nằm bên từng chiếc giường riêng biệt, Salazar đi tới chiếc tủ của mình rồi giật mình khi mở cửa ra, Merlin, bên trong cũng là đồng phục nhà Gryffindor. Liên hệ tới sự bài trí và Huynh Trưởng mà tóc đỏ vừa nói, khai giảng gì đó, đây lại có thể là ký túc xá Gryffindor! Mà anh, Salazar Slytherin, biến thành một học sinh Gryffindor?

Nhanh chóng nhớ lại thông tin về học sinh nhà Gryffindor, học sinh nhà này cũng không quá nhiều, tỉ mỉ ngẫm lại, cũng không ai tên là Harry. Hơn nữa vì quá ít nên trước giờ ký túc xá Gryffindor luôn là một người một phòng ngủ, thế nào lại thành bốn giường một phòng, lẽ nào…

“Harry, trễ rồi đó.” Một học sinh nam hơi béo lên tiếng.

“Mình cũng đói bụng.” Một học sinh khác cũng mở miệng.

Salazar cầm đồng phục mà hai tay run run, anh phải ra ngoài xem tại sao lại xảy ra chuyện này.

Theo ba nam sinh rồi khỏi ký túc xá Gryffindor, Salazar đang bước về phía phòng sinh hoạt chung.

“Harry!” Một cô gái chạy từ ký túc xá nữ sinh tới, kéo tay anh, “Tốt quá, mặt của cậu đã khỏi rồi, hôm qua mặt cậu toàn là máu làm bọn mình sợ muốn chết.”

“Hermione, chỉ là bị thương ngoài da thôi mà, Harry không có chuyện gì đâu.” Tóc đỏ lên tiếng.

“Qua đây, Ron, Harry.” Hermione kéo hai người bạn tốt đi cùng, mở miệng hỏi, “Harry, ngày hôm qua cậu chạy tới toa xe của Slytherin làm chi?” Lúc đó cô có nhìn thấy, nhưng cô phải thực hiện nhiệm vụ của Huynh Trưởng nên không thể gọi Harry lại.

Salazar không nói lời nào, cái gì cũng không biết nên đành im lặng.

Ron chợt hiểu ra, “Ngày hôm qua Malfoy cũng đến muộn, cậu gặp nó hả Harry?”

Malfoy? Mắt Salazar khẽ dao động, nếu không phải đề cập tới Ryanly, như vậy đó là ai?

“Malfoy chết tiệt!” Ron hiểu ra, “Chắc chắn là nó đã gây chuyện, lần sau nhất định phải cho nó biết tay!”

Hermione liếc mắt nhìn Ron, mỗi lần Ron đυ.ng mặt Malfoy đều không phải chuyện tốt.

“Harry?” Hermione phát hiện bạn tốt vẫn cúi đầu bước đi, không nói lời nào.

“… mình đói bụng.” Hồi lâu, Salazar chỉ nói một câu này, sau đó bước đến đại sảnh, ít ra đây là Hogwarts, anh không cần có người dẫn đường.

Trong đại sảnh rất náo nhiệt, Salazar đi vào mới nhận ra mình phải đi tới dãy bàn ăn của Gryffindor, anh rất không quen với chuyện này, Hermione và Ron phía sau đẩy anh một cái, vì vậy anh đành ngồi bừa xuống một vị trí. Nam sinh bên cạnh anh đang đọc báo, Salazar khẽ ném một ánh mắt qua rồi không thể dời mắt khỏi.

Bởi vì ngày tháng viết trên báo – ngày 2 tháng 9 năm 1996. Merlin, nơi này là tương lai của một nghìn năm sau!

Anh chỉ ngủ một giấc, tỉnh dậy đã bị thay đổi thân thể, còn chạy đến tương lai nữa, điều này làm sao có thể! Còn Godric thì sao? Cậu ấy giống anh hay vẫn đang ở quá khứ?

“Harry, cậu khó chịu sao?” Hermione nhẹ giọng hỏi.

Salazar hoàn hồn, dù ở trong bất kỳ hoàn cảnh nào thì chỉ cần tỉnh táo lại, nhận rõ tình thế, biết rõ nguyên nhân nhất định sẽ tìm được biện pháp giải quyết vấn đề, anh lắc đầu, “Không sao.” Uống chút nước bí đỏ, anh ngẩng đầu nhìn chung quanh, quan sát bốn phía.

Ở thời đại này học sinh Gryffindor rất nhiều, mặt Salazar không chút thay đổi với phát hiện này nhưng tận lực nhớ kỹ cách các học sinh Gryffindor khi nói chuyện với nhau đều xưng tên. Cùng lúc đó anh nhìn về phía nhà Slytherin, tương phản số học sinh nhà anh lại ít một cách khác thường.

Quan sát từng vị trí bên kia, cuối cùng ánh mắt anh rơi vào vị trí Huynh Trưởng trên người cậu bé có mái tóc bạch kim và đôi mắt màu xám, huyết thống Veela của Ryanly dẫn đến ngoại hình của con cháu luôn được di truyền đặc điểm đặc thù này, vậy cậu bé đó chính là Malfoy của thời đại này.

“Ron Weasley, chú ý tư thế ăn của cậu!” Hermione hận không thể gào lên, trước đây còn chưa tính, hiện tại Ron là Huynh Trưởng, dù thế nào cũng phải làm gương.

Salazar vì cái tên này mà ngây người, Weasley, tóc đỏ, chớp mắt mấy cái, đây là con cháu của Gilson?

“Harry, cậu nên ăn nhiều một chút.” Mặc dù Hermione đang nổi giận nhưng cũng không quên quan tâm bạn tốt.

Salazar gật đầu, ăn vội vài thứ rồi nhìn về phía bàn giáo sư, mọi người đều không quen, đôi mắt ảm đạm đi, anh cũng ngừng quan sát.

Salazar tự nhận mình là một người có năng lực tiếp thu rất mạnh, anh từng dạy các học sinh của mình, là một Slytherin dù sống trong bất kỳ hoàn cảnh nào thì bọn họ vẫn luôn phải là kẻ mạnh đứng trên đỉnh núi.

Thời không thay đổi làm anh hoảng sợ, nhưng anh nhanh chóng ép nó xuống, trong đầu anh hiện giờ chỉ có một suy nghĩ, Godric ở nơi nào?

Rời xa ai trong thế giới này anh đều có thể sống nhưng… người đêm qua còn nằm trong lòng anh, hoàn toàn thuộc về anh, giờ ở nơi nào? Người anh yêu giờ đang ở đâu?

Cẩn thận hồi tưởng lại mọi chuyện hôm qua, cũng đâu có gì khác thường, chẳng lẽ là biệt thự của Ryanly có vấn đề? Không thể nào, Salazar bình tĩnh phân tích, dù ra sao cũng cần phải đến biệt thự xem thử. Lần thứ hai Salazar nhìn về phía Malfoy trên bàn Slytherin.

Đáng tiếc, Salazar cũng không dễ dàng thoát thân như vậy, anh mới phát hiện ra, làm một học sinh anh phải lên lớp.