Thế giới 4 - Chương 1: Quân phục play

Đóng cửa văn phòng và quay người lại, Ellen chợt bắt bắt gặp người đàn ông đang ngồi sau cái bàn mà bình thường cậu làm việc và cúi đầu lật xem tài liệu: “Chủ nhân? Tại sao ngài lại ở đây?” Ellen nhẹ nhàng đi đến bên cạnh bàn, cậu căng thẳng mím chặt môi lại, không biết đặt hai tay ở đâu nên chỉ đành vân vê vạt áo quân phục.

“Sáng nay tôi vừa quay về, tối hôm qua cậu đã làm gì vậy?”

Andrew - một sĩ quan trẻ chỉ mới hai mươi sáu tuổi đã trở thành thiếu tướng, đang mặc bộ quân trang phẳng phiu. Anh ta thậm chí còn không buồn ngẩng đầu mà cứ thế chất vấn Ellen. Nam đặc công tóc đen mắt đen, trẻ trung, xinh đẹp này là nam nô ɭệ và cũng là vật sở hữu của anh.

Ellen không trả lời mà chỉ mím môi đứng tại chỗ. Andrew khép tập tài liệu lại và tựa lưng vào ghế ngồi. Biểu cảm không hề thay đổi, anh quan sát kỹ càng dáng vẻ vất vả và mệt mỏi của Ellen khi vừa mới trở về. Giọng nói không chứa sự tức giận nhưng lại mang theo uy lực: “Ellen, mệnh lệnh của tôi không có nghĩa lý gì phải không?”

Ellen nhíu mày: “Ngài biết tôi sẽ không bỏ mặc các đồng đội tự sinh tự diệt mà. Bọn họ là chiến sĩ gϊếŧ địch trên chiến trường chứ không phải gián điệp tình báo cho tổ chức. Nếu không có quân chi viện ra sức thâm nhập vào quân địch, chỉ cần hơi vô ý một chút chúng ta sẽ thua hết cả bàn cờ.”

Andrew hơi nhướng mày: “Cậu đang tranh luận với tôi sao?” Ellen lắc đầu: “Có nghe hay không là chuyện của ngài.”

Andrew vỗ bàn đứng lên: “Khốn nạn! Cậu cảm thấy một mình xông pha nguy hiểm như vậy mới là người đàn ông mạnh mẽ đúng không? Bây giờ không phải là lúc khảo nghiệm năng lực tác chiến của cá nhân cậu. Cậu có tính toán đến những tổn thất nếu thất bại chưa?”

Ellen gật đầu: “Một người đổi nhiều người cũng đáng giá.”

Andrew bật cười nhưng biểu cảm trên mặt lại vô cùng vặn vẹo. Biểu cảm đó khiến người ta nhìn vào sẽ cảm thấy những người vốn dĩ hung hãn nghiêm mặt thì sẽ tốt hơn.

Ellen siết chặt tay lại: “Tôi xin nhận phạt vì đã cãi lệnh quân đội.”

Andrew đi đến trước mặt Ellen và híp mắt nhìn cậu: “Ba mươi gậy theo quy định của quân đội có thể giúp cậu nhớ lâu hơn không? Lần sau chẳng phải cậu sẽ làm y như cũ sao.”

“Chủ nhân.” Ellen bình tĩnh nói: “Ngài nói, tôi chấp hành, ngài muốn đánh muốn gϊếŧ muốn làm gì cũng được.”

Hừ ra một tiếng từ xoang mũi, Andrew chắp tay ra sau lưng thong thả bước đi trong văn phòng. Anh tiện thể khóa trái cửa và đi đến bên cửa sổ kéo rèm cửa xuống, ánh sáng mặt trời vốn không chói chang lắm nên văn phòng bỗng chốc tối sầm xuống.

Ellen không quay đầu lại nhìn, cậu mặc bộ đồng phục quân đội và đứng thẳng tắp trước bàn như cũ.

Andrew ngồi xuống sô pha ở phía đối diện: “Ellen, cậu lại đây.”

Ellen chần chờ một chút rồi lập tức xoay người đi đến trước mặt đối phương. Andrew ngẩng đầu nhìn cậu: “Trong ngần ấy năm, chẳng có lần nào cậu khiến người khác bớt lo cả, một chút lòng dạ gian xảo quanh co vòng vo cũng không rõ.” Ellen rũ mi mắt xuống và vừa vặn đυ.ng phải ánh mắt của người đàn ông, cậu cũng không tránh né: “Chủ nhân có dặn dò gì cứ nói đi, đừng chậm trễ công việc.”

Andrew cười lạnh một tiếng: “Cậu đang giằng co với tôi đúng không, được rồi, xoay qua đây, cởϊ qυầи và quỳ xuống đi.”

Dường như Ellen không dự đoán được rằng đối phương sẽ như vậy, cậu kinh ngạc nhìn anh chăm chú: “Chủ nhân?”

“Làm theo nhanh lên!” Khuôn mặt Andrew trở lại trạng thái không chút biểu cảm.

Cắn môi dưới, Ellen xoay người một cách không quá tự nguyện. Cậu nới lỏng dây lưng trên hông rồi đặt sang một bên, sau khi do dự thì nhanh chóng cởϊ qυầи dài của quân phục xuống mắt cá chân.

“Không để lại một thứ nào.” Andrew nhàn nhạt nói.

Ellen sửng sốt, cảm thấy hai má có chút nóng lên. Cậu hít thở sâu một hơi rồi tụt qυầи ɭóŧ màu trắng tới đầu gối, sau đó cởi nó ra làm lộ ra nửa bờ mông trắng nõn và thân dưới bị vạt áo che mất. Ellen hơi dạng hai chân ra rồi “Rầm” một tiếng quỳ trên mặt đất, cậu quay lưng lại với anh ta và không nói lời nào.

Andrew đứng dậy, nhặt chiếc dây lưng Ellen đặt ở một bên lên. Anh tận dụng hết khả năng của dây lưng bằng cách bắt chéo hai tay đối phương ra sau lưng rồi trói chặt lại.

Ellen không biết anh ta đang định làm gì nên cũng không lên tiếng. Nhìn thấy Andrew xoay người tiến đến, cậu cúi đầu nhìn mũi giày người đàn ông và cảm thấy có chút gì đó không ổn.

Andrew ngồi xổm xuống và nắm cằm Ellen ép cậu phải ngẩng đầu lên. Sau khi nắm bắt được sự lo lắng hiện lên trong mắt đối phương, tay còn lại của Andrew duỗi vào trong quân phục trên người Ellen rồi vuốt ve đầṳ ѵú bên trái của cậu một cách mạnh mẽ. Cảm thấy cảm giác này khá tuyệt, anh chuyển qua cấu véo và chơi đùa đầṳ ѵú bên phải của Ellen một hồi, khiến cậu bật ra hết tiếng rêи ɾỉ quyến rũ này tới tiếng rêи ɾỉ quyến rũ khác.