Thế giới 11 - Chương 1: Tù nhân

Thế giới 11 - Chương 1: Tù nhân



Dươиɠ ѵậŧ giả làm bằng sắt, bề tôi xúc phạm bề trên, bề tôi trở thành quốc vương còn quốc vương trở thành nam nô ɭệ, cᏂị©Ꮒ quốc vương trước đây trước mặt mọi người, cắm sừng, ntr



Quốc vương cũ Hughes không biết bề tôi của anh là Andremont còn vô liêm sỉ và gian ác hơn so với anh tưởng tượng. Xâm chiếm quốc gia thuộc về anh còn chưa đủ, gã còn muốn biến thành anh thành của riêng của gã, chỉ có thể phụ thuộc vào gã mới có thể sống sót.

“Ư…”

Khi ngón tay có chứa dầu bôi trơn xâm nhập vào hậu môn riêng tư của anh, Hughes không kìm được run nhè nhẹ. Đôi mắt anh bị tấm vải che lại, trong miệng bị nhét một mảnh vải, hai tay thì bị dây thừng trói ở sau lưng, đầu gối quỳ xuống mặt đất lạnh lẽo. Cả người anh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, dươиɠ ѵậŧ nhỏ ra nước da^ʍ, tuyên bố sự nhục nhã và khát vọng của anh.

Hughes biết Andremont bỏ thuốc mình. Cả người anh nóng lên, thân dưới đã giàn giụa nước da^ʍ từ lâu nhưng lại không có cách nào dùng tay vỗ về bản thân. Anh bị ném vào phòng, dù bị bắt quỳ rạp xuống mặt đất lạnh lẽo nhưng cơ thể anh càng nóng và khó chịu hơn. Anh nhẹ nhàng cử động eo mình để dươиɠ ѵậŧ cọ xát trên mặt đất. Anh muốn dùng một chút cọ xát này để vỗ về chính mình nhưng vẫn như muối bỏ biển, ngọn lửa du͙© vọиɠ càng châm càng cao.

Trong lòng Hughes yên lặng cười nhạo bản thân không biết rút kinh nghiệm.

Anh từng rất kiêu ngạo và tự tôn nhưng hiện giờ lại trở thành nô ɭệ và mất hết tất cả. Bạn đời đồng tính Eric của anh cùng các đại thần bị giam giữ trong ngục tù, anh thì bị Andremont gọi vào trong phòng, lột sạch, trói lại và chế giễu. Cuối cùng, anh bị cướp lấy ánh sáng và âm thanh rồi ném ở chỗ này.

Hughes không còn là quốc vương trước đây của đất nước nữa, mà là món đồ chơi của quốc vương Andremont - bầy tôi cũ của anh.

Có lẽ bây giờ Andremont đang quan sát từ một góc phòng nào đó, nhìn anh đói khát khó khăn cọ xát thân dưới, nghe anh phát ra tiếng nức nở mỏng manh xuyên qua lớp vải do sự tra tấn của ngọn lửa du͙© vọиɠ đốt người, xem anh thảm hại không chịu nổi vì nhẫn nhịn đến mức ướt đẫm mồ hôi.

Âm thanh cửa mở lại vang lên lần nữa, Hughes lập tức xoay người và giãy giụa ngồi dậy, anh cắn chặt răng đối mặt với nguồn gốc âm thanh. Anh biết rõ bản thân hiện tại không có sức chống cự, nhưng anh vẫn bướng bỉnh suy nghĩ kế hoạch chạy trốn như cũ.

Sự đau đớn trong dự đoán vẫn chưa đến. Ngược lại, một bàn tay to mang theo vết chai không chút do dự bắt lấy cánh tay anh, sau đó nhét một đồ vật ớn lạnh như kim loại nhét vào chỗ sâu bên trong lỗ nhỏ đã đói khát khó chịu từ lâu của anh. Đó là một cái dươиɠ ѵậŧ giả bằng sắt.

Dường như người đàn ông kia rất vừa lòng với cảnh tượng trước mắt, bởi vậy gã không nhịn được mà nhỏ giọng cười khẽ. Hughes rụt về phía sau, anh cảm thấy dươиɠ ѵậŧ giả lạnh lẽo không ngừng quấy nhiễu trong cơ thể anh. Điều đó làm cho thân thể anh trở nên khô nóng hơn, ngọn lửa du͙© vọиɠ đốt người và càng đói khát khó chịu hơn, nhưng du͙© vọиɠ lại không chỗ giải phóng.

Trong bóng đêm, giác quan Hughes trở nên nhạy bén hơn hẳn. Sự giày vò này làm anh khó có thể chịu đựng hơn nữa.

Người đàn ông kia xoa nhẹ đùi Hughes, ngay sau đó, cái tay còn lại tách hai chân anh ra. Đầu óc Hughes trống rỗng trong nháy mắt, trong lúc hoang mang, anh muốn khép chân lại vì xấu hổ nhưng lại bị tát một cách rất tàn nhẫn.

Sự nóng rát đau đớn trên khuôn mặt nói cho Hughes biết mệnh lệnh của người trước mắt. Vị quốc vương đã từng đứng ở trên cao này muốn giơ chân đá người kia trong sư xấu hổ và giận dữ, nhưng anh lại nhớ tới thân phận hiện nay của bản thân, tình hình của bạn đời đồng tính anh từng yêu và các đại thần cũ của anh. Hughes cần kiềm chế, anh cần sự kiên nhẫn vô tận. Hughes cúi đầu, im lặng không lên tiếng.

Chỗ đau đớn trên mặt bỗng nhiên cảm nhận được sự vuốt ve nhẹ nhàng, dường như người vừa bạo hành đang sám hối. Bàn tay kia ôm lấy nửa khuôn mặt của anh trong lòng bàn tay. Ngón tay cái gã vuốt ve má Hughes như mẹ anh vuốt ve anh, dịu dàng vuốt ve xương gò má từng chút một. Vì một chút dịu dàng này mà suýt chút nữa Hughes đã rơi nước mắt.

Nhưng tất cả chỉ là ảo giác mà thôi.