Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp

7.57/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trong tình yêu luôn có những lời hứa, nhưng lời hứa cũng chỉ mãi là lời hứa thôi. Truyện Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp xoay quanh một cô gái mồ côi có sức sống mãnh liệt luôn vươn lên để đạ …
Xem Thêm

Lỗ Hành mỉm cười đứng dậy, nói: “Tôi là chân chạy, xin nói với mọi người hai điều. Một là, mọi người có vấn đề gì thì nhất định phải trao đổi với tôi. Hai là, tôi chưa quen với Bắc Kinh, nên mong mọi người giúp đỡ”. Trước những lời đề nghị kèm theo nụ cười của cô gái xinh đẹp, không ai có thể từ chối.

Sau khi giới thiệu vắn tắt và phân công công việc, Cố Hứa Ảo biết mình không phải là nhân vật quan trọng gì, nhiệm vụ của cô chỉ là dịch thật chính xác trong quá trình đàm phán. Cô thầm dự tính, ôn lại từ chuyên ngành một lượt rồi sưu tầm một ít tư liệu để nghiên cứu, việc này không có gì là khó. Trong khi ấy, Bùi Trung Khải trở thành nhân vật trung tâm, công ty Trung Đỉnh chuẩn bị mọi tài liệu quan trọng cho cuộc đàm phán, Lỗ Hành dường như cũng rất tin tưởng anh ta, có một số việc cô ấy hỏi thẳng anh ta trước mặt mọi người. Dù không hiểu lắm về ngành mỏ, nhưng cô cũng thấy những câu trả lời của Bùi Trung Khải rất rõ ràng, rành mạnh, kín kẽ, đúng là một người có kinh nghiệm đàm phán.

Chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi, Bùi Trung Khải đã xác lập được uy tín trong tập thể nhỏ ấy, thỉnh thoáng anh đưa mắt nhìn thì thấy Cố Hứa Ảo đang tô lên những trang giấy, vì cho rằng cô đang ôn luyện nên không nghĩ nhiều, nhưng khi thấy mọi người nhìn cô mà cô vẫn không ngẩng đầu lên thì anh biết cô không hề nghe gì, vì thế anh cố tình nói to hơn. Khi cô ngẩng lên, anh thấy sắc mặt cô lạnh lùng chẳng khác gì xác ướp.

Cuộc họp kết thúc lúc trưa, chủ nhiệm Trịnh có việc nên đã bay về, Lỗ Hành và Bùi Trung Khải cùng bước vào nhà ăn, nhìn thấy mọi người đều ngồi ở một chỗ, nên mang cơm tới đó. Bùi Trung Khải ngạc nhiên khi không thấy Cố Hứa Ảo.

Buổi chiều tiếp tục là một cuộc họp dài, Cố Hứa Ảo lại xuất hiện, trong tay cầm hai cuốn sách, Bùi Trung Khải nhanh mắt nhìn thấy trong đó có một cuốn về ngành mỏ còn rất mới, thì ra cô đi mua sách. Nghĩ đến điệu bộ thiếu tập trung của cô lúc buổi sáng, anh đã hiểu ra, đó không phải là phong cách của cô, có lẽ những lời họ nói khiến cô thấy khó hiểu nên cô đang tìm cách khắc phục.

Suốt buổi chiều Cố Hứa Ảo cứ ghi ghi chép chép, nhưng thực ra trong lòng cô rất không thoải mái, những việc như thế này không cần cô có mặt, công việc của cô chỉ là dịch tài liệu đàm phán sang tiếng anh, hoặc là ngồi dịch những câu tiếng Hàn sang tiếng Anh, hoặc ngược lại. Nhưng Thân Vệ Quốc đã nói rồi, cô phải ở lại đây 24/24 để chờ lệnh.

“Cô Cố, hay ta ra ngoài ban công một chút đi?”. Giờ giải lao, không biết Lỗ Hành đã tới sau Cố Hứa Ảo từ bao giờ, cô cũng biết lúc này Cố Hứa Ảo không bận việc gì.

Cố Hứa Ảo quay lại mỉm cười, đi theo Lỗ Hành ra ngoài.

“Hơi bách bí phải không?”. Lỗ Hành đưa cho Cố Hứa Ảo lon nước hoa quả.

“Cái chính là tôi không rành về lĩnh vực này, nhưng thực ra cũng đã quen rồi, vì tôi thường xuyên đối diện với tình hình như vậy, bản thân tôi cũng không có chuyên môn gì, dù ngành nào thì cũng là dân ngoại đạo”. Cố Hứa Ảo khiêm tốn đáp.

“Nhưng cô rất nổi tiếng đấy chứ, nếu cô trở thành chuyên gia của tất cả các ngành, thì mọi người biết kiếm cơm thế nào”. Lỗ Hành thực sự thấy thích Cố Hứa Ảo, “Mấy ngày này cô không bận, nhưng đến khi mọi người hết bận thì lại đến lượt cô”.

“Việc này rất quan trọng, nên tôi cũng sẽ cố hết sức triển khai trước, mọi người có thể đưa tư liệu và bản thảo cho tôi bất cứ lúc nào, như vậy đến cuối sẽ không gấp gáp nữa”.

“Ừ, cũng đúng. Tôi gọi cô là Hứa Ảo nhé, còn cô gọi tôi là Lỗ Hành nhé”. Lỗ Hành có vẻ rất vui, “À, phải rồi, lần trước tôi đã nói là giới thiệu cho cô làm quen với một người, vừa may anh ấy cũng ở trong nhóm của chúng ta”.

Cố Hứa Ảo có một linh cảm rất rõ, vừa định nói không cần đâu, thì có người gọi Lỗ Hành từ phía trong nhà, Lỗ Hành mỉm cười với Hứa Ảo, “Muộn hơn một chút rồi”.

Ban công hơi nóng, Cố Hứa Ảo cảm thấy xương cốt trong người dễ chịu hơn hẳn, điều hòa trong phòng để ở nhiệt độ rất thấp, nên các xương khớp không chịu được, cô nghĩ, ngày mai mặc chiếc quần dài sẽ dễ chịu hơn.

Không biết tình hình công ty cô lúc này như thế nào. Lần này đáng sợ hơn bất cứ lần nào, phần lớn thời gian Cố Hứa Ảo chỉ quan sát mà không tham dự. Những lần trước cùng lắm cũng chỉ là người của hai phe đấu với nhau một chút, kiểu vạch rõ ranh giới và tranh thủ lôi kéo hôm qua thì có thể thấy hành động của hai bên cũng đã kiên quyết hơn, nó khiến người ta thấy lo ngại hơn bao giờ hết, không biết liệu công ty Giai Dịch bao bọc cô suốt tám năm qua có giải tán không. Hai tháng đủ để đi đến kết thúc, người thắng kẻ thua, ám hiệu và thời gian mà Thân Vệ Quốc dành cho cô buộc cô phải lựa chọn một trong hai bên.

Cố Hứa Ảo thấy rất hoang mang, nếu Giai Dịch không còn nữa hoặc là thay đổi, thì cô có cần thiết ở lại hay không? Nếu phải đi thật thì đi về đâu? Làm nhiều năm đã quen rồi, và cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện rời khỏi Giai Dịch thì sẽ làm gì. Nghĩ nhiều đến đau cả đầu, Cố Hứa Ảo rút que trâm ra cào cào lên đầu. Chẳng may chiếc trâm rơi xuống đất vỡ thành ba mảnh, cô ngây người nhìn chiếc trâm gãy, nhớ đến câu của người ở quê cô, trâm gãy là điềm không may. Có việc gì không may mới được chứ? Cố Hứa Ảo cười đau khổ, đối với cô cũng chỉ là mất việc là cùng, còn có chuyện gì làm tổn hại thần kinh cô hơn chuyện đó đâu.

Lặng lẽ trở về chỗ, vừa ngồi xuống thì người ngồi cạnh chạm khẽ vào người cô: “Này, cô là Cố Hứa Ảo của Giai Dịch à?”.

Cố Hứa Ảo quay đầu lại, một chàng trai có khuôn mặt bầu bĩnh như búp bê đang nhìn cô.

“Vâng”.

“Tôi là Triệu Nhất của văn phòng luật sư”.

“Chào anh”. Vừa nãy lúc giới thiệu Cố Hứa Ảo chẳng nhớ được ai, cô chỉ thấy hết người này đến người khác nói mấy câu rồi ngồi xuống, cô nghĩ mọi người chắc cũng như cô, nhưng xem ra anh chàng Triệu Nhất có trí nhớ rất tốt. Chỉ có điều, Cố Hứa Ảo không có hứng thú nói chuyện.

“Hôm nay là buổi gặp mặt, mọi người tự về chuẩn bị, một ngày sau đem đề cương phương án đã viết ra thảo luận. Thực ra cô có thể không cần phải đến, công ty của phiên dịch thường là vào phần cuối”. Triệu Nhất không để ý đến thái độ của Cố Hứa Ảo, tự nói ra hết tình hình.

“Thời gian này tôi chỉ bận việc này, theo sớm cũng không có gì không tốt”.

“Ông chủ của cô quan tâm đến nhân viên thật đấy, tôi còn có cả một đống việc để làm. Luật sư hàng đầu của chúng tôi đang bàn chuyện với chủ nhiệm Lỗ, bàn xong thì đến lượt cô phải viết ra. Thời gian gần đây đành phải làm thêm vào ban đêm để giải quyết các vụ kiện của văn phòng. Không có việc thì cô cứ coi như là đi nghỉ, hay là chúng ta ra ngoài nói chuyện nhé?”.

Cố Hứa Ảo bất giác quay lại nhìn anh chàng luật sư lắm lời, không nhẽ đó là điều một luật sư cần phải có? Cứ nói một mình với một thính giả, hoặc hầu như không cần đến thính giả.

Triệu Nhất nhìn Cố Hứa Ảo với vẻ mặt rất nhiệt thành, không hẳn là anh ta có ý gì với cô, mà chỉ là thấy một cô gái xinh đẹp nên bắt chuyện cho đỡ buồn.

Cố Hứa Ảo lắc đầu, đáp: “Cám ơn, tôi vừa từ ban công vào”. Thực ra cô không muốn nói gì nhiều, kể từ lúc nhìn thấy Bùi Trung Khải xuất hiện ở đây, cô không còn cảm thấy nhẹ nhõm nữa, mặc dù từ sáng đến giờ anh chỉ nói với cô một câu “Cô đi trước đi” lúc hai người va vào nhau chứ không hề có điệu bộ nhơn nhơn như trước.

Triệu Nhất con gái xinh đẹp thì hơi kiêu căng, nên tiếp tục nhiệt tình hỏi Cố Hứa Ảo về các vần đề liên quan đến công việc dịch thuật. Cố Hứa Ảo trả lời bằng mây chữ rời rạc và vẻ mặt không chút biểu cảm.

Đang nói chuyện với Lỗ Hành và mấy người khác, Bùi Trung Khải nhìn thấy Cố Hứa Ảo bước vào, khi cô vừa ngồi xuống, thì lập tức một người đàn ông ngồi cạnh bên cô. Đó là một người bình thường, mà nếu để lẫn với đám đông thì không thể nào nhận ra, thế mà Cố Hứa Ảo vẫn cười với anh ta, dù đó chỉ là nụ cười xã giao, nhưng với anh thì chưa bao giờ có được.

Thêm Bình Luận