Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp

7.57/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trong tình yêu luôn có những lời hứa, nhưng lời hứa cũng chỉ mãi là lời hứa thôi. Truyện Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp xoay quanh một cô gái mồ côi có sức sống mãnh liệt luôn vươn lên để đạ …
Xem Thêm

Diễn ✯ ๖ۣۜĐàn ✯ Lê ✯ Quý ✯ ๖ۣۜĐôn

“Nói chuyện linh tinh thôi, cô có việc gì không?”. Bùi Trung Khải nhẹ nhàng chuyển chủ đề. Mặt Cố Hứa Ảo vẫn căng ra, cô trừng mắt lườm Bùi Trung Khải một cái không hề giấu giếm.

Lỗ Hành đã nhìn thấy ánh mắt của cô, cô cảm thấy rất vui, bèn nói: “Hứa Ảo, có phải anh ấy bắt nạt cậu không?” Cái mồm của anh ấy sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác dán lại cho mà xem”. Rồi cô quay sang nói với Bùi Trung Khải: “Đắc tội với người đẹp là phải mời chúng tôi ăn cơm đấy, hơn nữa, anh đã nói mấy lần rồi, hôm nay không được trốn đâu đấy”.

Bùi Trung Khải đáp một cách thoải mái: “Được thôi, đi đâu ăn là do các cô quyết định”.

“Món Tứ Xuyên? Không…Món Hồ Nam? Không… Món Việt Nam”.

Cố Hứa Ảo nghe hai người đó bàn tới chuyện món ăn một cách rất vui vẻ, nguyên nhân là từ cô, thế mà chẳng hề hỏi ý kiến của cô, cô nói: “Tôi không đi”.

“Vì sao lại không đi?”.

“Không muốn đi”.

“Cậu có thể chọn món mà cậu thích, mình thì thế nào cũng được, được ăn là tốt rồi”.

“Lỗ Hành, mình không đi đâu”.

“Cậu và anh ấy cùng một phe à? Cậu tiết kiệm cho anh ấy…Không, thế không ổn. Hãy chứng minh bằng hành động đi. Chúng ta cùng đi”. Bùi Trung Khải thấy thế lại càng vui. Cuối cùng Cố Hứa Ảo không thắng nổi sự kiên trì bám riết của Lỗ Hành.

Cố Hứa Ảo trừng mắt nhìn Bùi Trung Khải với vẻ oán hận, nhưng không ngờ lại nhìn thấy nụ cười mỉm của anh. Nụ cười ấy không hề mang chút chế nhạo nào, cô cảm thấy như có vật gì đó đung đưa trước mắt.

Sau cùng mọi người quyết định đi ăn món ăn Tứ Xuyên, họ tới nhà hàng Nga Mi nổi tiếng với món thịt gà Cung Bảo* cực ngon.

Cố Hứa Ảo không vui nên cũng không thấy ngon miệng, Bùi Trung Khải cũng ăn không nhiều, chỉ có Lỗ Hành là tỏ ra rất vui vẻ và hào hứng. Ở công ty, vì là con gái của chủ tịch hội đồng quản trị nên cô luôn phải tỏ ra khiêm nhường, sợ người khác bắt được điểm sai sót của mình và gây ra khó dễ cho bố. Nhưng ở đây thì khác, cô coi Cố Hứa Ảo và Bùi Trung Khải như bạn bè, nên thoải mái bộc lộ.

“Đúng là rất tuyệt, ngon hơn trong tưởng tượng của tôi. Những ngày tôi ở Bắc Kinh, hai người đưa tôi đến các quán ăn đi, cứ mỗi ngày một quán, trong hai tháng nhất định cũng nếm được bảy, tám phần các món ăn nổi tiếng ở đây”. Lỗ Hành nói ý định lớn lao.

Bùi Trung Khải mỉm cười, “Nhưng không dễ như thế đâu, những món ăn nhiều vô kể, e rằng khi cô ăn hết lượt thì thân hình cô cũng đi tong rồi. Phải ăn nhiều rau quả vào”. Trong giọng nói của anh ẩn chứa vẻ trêu đùa và quý mến, điều ấy khiến Cố Hứa Ảo thấy rất khó chịu. Cô nhai thức ăn một cách máy móc, tâm trí không tập trung.

“Hứa Ảo, món ăn không hợp khẩu vị à? Sao lại ngây người ra thế kia?”. Lỗ Hành ăn một cách ngon lành nhưng không quên chia sẻ với người bên cạnh. Cố Hứa Ảo hơi nhíu mày, dùng đũa khêu khêu những hạt cơm trong bát. Nghe Lỗ Hành nói vậy, cô bèn ngẩng đầu lên đáp: “Không phải vậy đâu”.

Diễn ✯ ๖ۣۜĐàn ✯ Lê ✯ Quý ✯ ๖ۣۜĐôn

“Này, Hứa Ảo, cậu thích ăn món nào? Cậu là người Giang Nam, liệu có phải thích ăn món ăn ở Giang Nam không? Hay là mai chúng ta đi ăn một món ăn nào đó của vùng Giang Triết, Hàng Châu, hay Thượng Hải gì đó đi”.

“Không sao đâu, mình cũng đã ăn quen món ăn phương Bắc rồi, nhưng đúng là bây giờ cũng ít ăn những món ăn của quê hương”.

Khi nói những câu này, ánh mắt của Cố Hứa Ảo không giấu nổi vẻ buồn buồn. Lỗ Hành không chú ý tới điều đó, nhưng Bùi Trung Khải thì đã kịp nhìn thấy. Dường như ở cô còn có một ẩn số mà anh chưa biết được. Cố Hứa Ảo cảm nhận được những điều đó trong mắt của Bùi Trung Khải, cô thấy trong lòng ớn lạnh nhưng không ngẩng đầu lên mà vẫn dùng đũa khều những hạt cơm và đưa lên miệng.

Sau khi ăn no uống đủ, Lỗ Hành mới có tâm trạng quan sát những người khác. Trong con mắt của cô thì hai người trước mặt giống như công tử yêu tiểu thư trong một vở kịch, Bùi Trung Khải thì có vẻ tình cảm, Cố Hứa Ảo thì cúi đầu suy nghĩ, còn cô giống như bà mối, cầm sợi chỉ hồng buộc hai người lại với nhau.

“Chúng ta tới PUB (quán rượu) đi”. Sau khi ăn cơm xong, Lỗ Hành đề nghị.

“Chẳng phải hôm qua cô cũng đã tới rồi sao?”. Không chờ Cố Hứa Ảo phản đối, Bùi Trung Khải chất vấn.

“Quán rượu thì không phải. Chúng ta tới Hậu Hải, Tam Lý Đồn, đâu cũng được. Hứa Ảo, cậu thường tới đâu?”.

Cố Hứa Ảo mỉm cười, “Chuyện này thì mình không giúp được cậu, từ trước tới giờ mình không tới quán rượu”. Lỗ Hành trợn tròn mắt nhìn cô như đang nhìn một cổ vật từ thời Trung Cổ, Bùi Trung Khải cũng hơi nghiêng đầu nhìn cô.

“Hứa Ảo, thật hay là đùa đấy? Rốt cuộc cậu có phải là thanh niên không thế?”. Lỗ Hành thực sự ngạc nhiên trước một người đẹp có vẻ ngoài hiện đại mà vẫn giữ được suy nghĩ truyền thống như Cố Hứa Ảo.

“Chẳng qua là mình không có hứng tới đó mà thôi”.

“Vậy có hứng với chuyện gì?”. Lỗ Hành vẫn không chịu buông tha.

“Mình là một người tẻ nhạt, mình thực sự không có sở thích và hứng thú gì”.

“Thế thì lại càng nên tới đó để xem. Bùi Trung Khải, giao nhiệm vụ cho anh đấy, hãy đưa chúng tôi đi xem cuộc sống ban đêm của chốn kinh thành đi!”.

Cố Hứa Ảo biết Lỗ Hành không tha cho mình, vì thế cũng không từ chối nhiều. Sau khi ăn cơm xong, cảm giác áp lực của cô trước Bùi Trung Khải cũng đã giảm đi ít nhiều. Nếu đã không tránh được thì tốt nhất nên thẳng thắn đối diện. Anh ta muốn nhìn thấy những điều buồn cười ở cô ư, vậy thì cô sẽ không cho anh ta được như ý.

Bùi Trung Khải nảy ra ý chơi xấu, cố tình đưa hai người tới một PUB theo đúng nghĩa, có đầy đủ thanh bar, tịnh bar, liễu bar, một quán bar đủ cả tửu sắc lẫn ca vũ. Bùi Trung Khải hỏi hai người muốn uống gì, Lỗ Hành gọi một cốc rượu, Cố Hứa Ảo thì hỏi có nước ép củ cải không? Không chỉ Bùi Trung Khải mà người phục vụ cũng thấy buồn cười vì câu hỏi đó của cô, nhưng vì không muốn để cho khách hàng xấu hổ nên cậu cố nén lại và đáp: “Xin lỗi, ở đây không có nước rau quả”.

Bùi Trung Khải cố bụm miệng lại nhìn xem Cố Hứa Ảo giải quyết chuyện này ra sao.

Cố Hứa Ảo cúi đầu suy nghĩ một lát, rồi nói rất to: “Vậy thì phiền cậu ra ngoài mua giúp tôi một chai nước củ cải, tôi không quen ở đây lắm”. Người mới tới lần đầu còn lạ lẫm không sợ xấu hổ, xấu hổ là những người thường xuyên tới đây.

Lúc đó Bùi Trung Khải mới tin rằng Cố Hứa Ảo đã cố tình xỏ lại anh, biến anh thành trò hề. Bùi Trung Khải không muốn mất mặt ở đó. Những người ngồi ở bàn bên cạnh đã cười khúc khích. Anh ấn tờ một trăm tệ vào tay người phục vụ, nhờ cậu ta làm theo ý cô, không cần trả lại tiền thừa. Cậu phục vụ lễ phép đáp một tiếng rồi lui ra. Bùi Trung Khải quay lại nhìn Cố Hứa Ảo, nhưng dường như cô không để ý đến sự việc vừa rồi, tay chống cằm, thản nhiên ngắm đám người đang nhảy nhót cuồng loạn trên sàn.

Lỗ Hành thấy vậy cũng đứng dậy lắc lư người theo, giữa chừng còn định lôi cả Cố Hứa Ảo vào cuộc, nhưng Cố Hứa Ảo mím môi lắc đầu.

Bùi Trung Khải nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Cố Hứa Ảo với Lỗ Hành, bất giác anh ghé tới gần Cố Hứa Ảo, nói to: “Cô không cần nhất thiết phải sống như vậy, mệt mỏi lắm”.

Trong quán rất ồn, miệng của Bùi Trung Khải dường như ghé rất sát, phả cả hơi ấm vào tai Cố Hứa Ảo, khiến cô hơi hoảng hốt, lui người tránh tư thế quá gần gũi, rồi đáp: “Vì thế, tôi mới không cười với anh”.

“Tôi cũng chẳng hy vọng điều ấy. Nếu so sánh thì có lẽ cô lạnh lùng khiến người ta thấy yên tâm hơn là cô cười”. Giọng nói của Bùi Trung Khải rất trầm, chậm rãi và dễ nghe, người anh lại hơi nghiêng về phía trước, khiến Cố Hứa Ảo bị ép, lưng áp sát vào ghế, hết đường tránh.

Ở đây quá ồn, muốn nói chuyện hầu như người nào cũng phải chụm đầu vào nhau, mặt kề bên mặt, dưới ánh đèn mờ ảo trông càng thân mật. Cố Hứa Ảo mặt nóng bừng, vội tránh đi, nói: “Vậy thì chúng ta nên duy trì một khoảng cách phù hợp”.

Thêm Bình Luận