Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp

7.57/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trong tình yêu luôn có những lời hứa, nhưng lời hứa cũng chỉ mãi là lời hứa thôi. Truyện Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp xoay quanh một cô gái mồ côi có sức sống mãnh liệt luôn vươn lên để đạ …
Xem Thêm

Bùi Trung Khải thấy Cố Hứa cuống lên, bèn cười và ngồi trở lại chỗ, đang định nói thì thấy Lỗ Hành trở lại, uống một ngụm lớn, giọng càng phấn chấn: “Này, Hứa Ảo, cậu nhất định phải qua đó một chút, coi như là rèn luyện. Mình tiếc là đã không kiên trì tập ba lê để nhảy đẹp hơn. Cậu nhìn xem, cái người kia kìa, nhảy đẹp quá”. Nói rồi, không chờ Cố Hứa Ảo kịp có phản ứng, đã kéo cô đi. Cố Hứa Ảo vì không muốn ngồi một mình với Bùi Trung Khải nên đành đi theo Lỗ Hành.

Nhìn hai người bọn họ cười khúc khích lắc lư bừa theo tiếng nhạc, Bùi Trung Khải thả lỏng người ngồi dựa vào ghế. Không hiểu vì sao, hễ nhìn thấy Cố Hứa Ảo là anh lại muốn trêu trọc cô, thấy cô căng thẳng co cụm tự vệ hay xù lông nhím đối đầu với anh, trong lòng anh thấy rất vui. Cô cố làm ra vẻ thông minh và bình thản, nhưng thực ra cô rất nhạy cảm và căng thẳng, có lúc thậm chí ở cô còn toát lên vẻ yếu đuối, lo âu và buồn thương. Rốt cuộc cô là người như thế nào?

“Nhân sinh vô sở bất tương phùng. Anh Bùi, đây là lần thứ ba chúng ta gặp nhau rồi. Lần đầu lạ lẫm, lần thứ hai thành quen, lần thứ ba thành bạn bè”. Tiểu Mễ không biết từ khi nào đã đứng trước mặt Bùi Trung Khải, vẫn với kiểu ăn mặc, trang điểm khác người.

“Tiến triển nhanh quá sẽ khiến người ta mất đi khả năng phán đoán”. Bùi Trung Khải đưa mắt liếc mắt nhanh Tiểu Mễ, anh không thích kiểu con gái như vậy, quá lộ liễu, muốn điều gì là không che giấu, làm như tất cả mọi thứ trên đời này nghiễm nhiên là của cô ta, đàn ông cũng là của cô ta.

“Anh Bùi thận trọng quá đấy. Có điều em không có ý đồ gì với anh đâu, không cần thiết phải phải dọa trẻ con như vậy”. Tiểu Mễ cố ý dẩu môi, nói bằng giọng điệu đà trẻ con. “Hơn nữa, cứ cho là như vậy đi, thì anh cũng sẽ không phải là người bị thiệt cơ mà”.

Bùi Trung Khải không khỏi nể phục cô nhóc này, người lớn nói ra những lời gạ gẫm như vậy cũng khó tránh khỏi đỏ mặt đỏ tai, thế mà cô ta nói ra những lời ấy với vẻ nhẹ nhàng cứ như thể đang hỏi “Hôm nay ăn món gì”. Đúng là giang hồ lắm anh tài. Có điều nghĩ cũng chỉ là nghĩ, còn từ chối thì vẫn phải từ chối.

“Tôi không có hứng thú. Cám ơn vì đã yêu quý”.

Chỉ mới lắc lư một lúc mà Cố Hứa Ảo đã thấy mệt rã rời, khô rát cả cổ họng. Cô ra hiệu muốn uống nước với Lỗ Hành, rồi sau đó chệnh choạng trở về chỗ.

Dưới ánh đèn mờ ảo, Cố Hứa Ảo không nhìn thấy Tiểu Mễ với chiếc váy siêu ngắn, cô cứ tưởng rằng đó là người phục vụ, nên lịch sự nói: “Phiền cô nhường lại chỗ”. Nói rồi đưa tay với lấy chai nước khoáng, nhưng có một bàn tay đã với trước và đưa cho cô, cô đón lấy uống một ngụm lớn. Chợt cô nghe thấy có tiếng hỏi: “Cô ấy là ai vậy?”.

Cố Hứa Ảo chưa kịp ngẩng đầu lên thì đã thấy chiếc ghê bên cạnh lún xuống, Bùi Trung Khải ngồi xích lại gần cô, quàng tay ôm lấy vai cô. Cô ngơ ngác, không hiểu chuyện gì, một lần nữa lại nghe thấy câu hỏi đó với giọng khó nghe: “Cô ta là ai?”

3

Cố Hứa Ảo ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân của giọng nói đó, thì ra chính là người mặc chiếc váy siêu ngắn với một khuôn mặt xinh đẹp, trang điểm rất đậm, mắt ngang mày dọc, sát khí đùng đùng. Cố Hứa Ảo xác định lại xem liệu mình có dùng từ sai thật không, nhưng đúng là sát khí thật.

Mặc cho Cố Hứa Ảo vùng vẫy, Bùi Trung Khải ghì chặt cô vào lòng, nói với Tiểu Mễ giọng lạnh lùng: “Bạn gái của tôi quay lại rồi, không tiện nói chuyện nhiều với cô nữa. Tạm biệt”.

“Tôi…”. Hứa Ảo định thần lại, cảm thấy rất rõ sức mạnh từ cánh tay của Bùi Trung Khải, đang định phủ nhận, ai ngờ vừa mới nói được một từ “tôi” thì đã bị nụ hôn của Bùi Trung Khải áp xuống. Cô sửng sốt, ra sức vùng vẫy. Dường như Bùi Trung Khải đã dự đoán được rằng cô sẽ vùng vẫy về hướng nào lên đã túm lấy tay cô, ấn cô vào góc ghế và hôn liên tiếp lên môi cô.

Bùi Trung Khải chỉ định khiến Tiểu Mễ thấy khó mà lui, dúng lúc ấy Cố Hứa Ảo quay lại đã cho anh cơ hội. Nếu là Lỗ hành thì chắc anh không dám làm bừa, nhưng đó lại là Cố Hứa Ảo. Không muốn bị lật tẩy vì những lời nói dối, nên trong khoảnh khắc cô chuẩn bị phản bác lại, anh đã kịp thời bịt lấy miệng cô. Lúc đầu thì chỉ là diễn cho Tiểu Mễ xem, nhưng sau đó thì anh cảm thấy không kìm được mình, những ký ức lại được khơi dậy.

Nơi đây là quán rượu, ánh đèn mờ ảo, là chốn có thể làm những điều mình muốn, Bùi Trung Khải ru ngủ mình, và ra sức hôn Cố Hứa Ảo. Anh tách hàm răng cô để cho lưỡi mình lướt khắp miệng cô. Hàm răng của cô rất đều, chiếc lưỡi của cô rất mềm mại, nó cùng với chiếc lưỡi của anh cuốn vào nhau như đang khiêu vũ.

Cảm giác tê tê xuất hiện cùng với sự giận dữ và xấu hổ, hàm răng và lưỡi bắt đầu giật giật, Cố Hứa Ảo cảm thấy sức lực của mình rút đi từng ít một.

“Hứa Ảo, cậu rút chạy rồi à, không được, mình cũng khát…”. Lỗ Hành gọi to, tay gạt mồ hôi chạy về chỗ. Ánh đèn sáng chói ở sàn nhảy khiến cô phải mất một lúc mới quen được với ánh đèn mờ mờ ở chỗ ngồi. Tư thế đắm say của Bùi Trung Khải và Cố Hứa Ảo khiến cô sửng sốt, hơn nữa, bàn tay của Bùi Trung Khải lại đặt ở chỗ… rất là nhạy cảm. Đây là cnơi công cộng lộ liễu quá thể. Cô nghĩ và cười thầm, hai vị oan gia này đúng là tiến triển nhanh quá.

Cuối cùng thì Cố Hứa Ảo cũng lấy lại phần nào sự tỉnh táo khi nghe tiếng gọi của Lỗ Hành, cô đẩy mạnh bàn tay của Bùi Trung Khải đang đặt trên vai và trước ngực cô, định thần lại nhìn thì thấy Tiểu Mễ không biết đã rời đi từ lúc nào. Cô cúi đầu, nói khẽ: “Lỗ Hành, tôi về trước đây. Hai người chơi vui nhé”. Nói xong đứng dậy định đi, bụng thầm trách mình về biểu hiện vừa rồi. Mình sao vậy? Sao lại có thể như vậy với đàn ông?

Dù ánh đèn mờ ảo, nhưng Lỗ Hành vẫn nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Cố Hứa Ảo, cô đáp không có ý đùa: “Mình cũng mệt rồi, chúng ta cùng về”.

Bùi Trung Khải ném mấy tờ một trăm lên trên bàn, tiện tay cầm chai nước củ cải vẫn chưa mở nắp lên và đi theo. Chưa ra đến cửa thì thấy Lỗ Hành và Cố Hứa Ảo đang bị người khác chặn lại ở cửa, tới gần thì thấy Tiểu Mễ đang đưa mắt nhìn Cố Hứa Ảo từ đầu xuống chân.

Diễn ✯ ๖ۣۜĐàn ✯ Lê ✯ Quý ✯ ๖ۣۜĐôn

Cố Hứa Ảo đã nhận ra đó là ai nên bình tĩnh nói: “Vui lòng nhường lối”.

“Chờ đã, tôi muốn xem rốt cuộc người phụ nữ của anh Bùi như thế nào thôi mà”. Tiểu Mễ nghiến răng nói. Cảnh tượng Bùi Trung Khải và Cố Hứa Ảo hôn nhau nồng nhiệt vừa rồi đã khiến cô ta bị kích động tới mức có thể gϊếŧ người, trong bụng cô ta thầm nghĩ, xong việc rồi lại giả bộ thục nữ, loại đàn bà thối tha như cô thì có cái gì mà giả bộ thanh cao!

“Xin lỗi, tôi không quen cô, đề nghị nhường lối”. Nói rồi, Cố Hứa Ảo định vượt qua người Tiểu Mễ để mở cửa.

“Tưởng đi được dễ dàng như vậy sao! Nếu chúng ta đều thích anh Bùi, thì hãy ngồi lại cùng nhau nói chuyện một lúc”. Tiểu Mễ ngang ngược kéo tay Cố Hứa Ảo.

Mọi người đều đổ mắt nhìn, ở quán bar nếu không là chuyện đàn ông theo đuổi đàn bà thì cũng là đàn bà theo đuổi đàn ông, càng ồn ào càng thú vị.

Cố Hứa Ảo vùng mạnh nhưng vẫn không thoát được, bèn quyết định từ bỏ, “Đó không phải là chuyện hay ho gì. Tôi nghĩ, giữa chúng ta chẳng có gì để nói”.

“Cô định nói rằng Bùi Trung Khải đã – hoàn toàn – là – của – cô rồi?”. Tiểu Mễ nghiến răng, tay giơ cao định đánh, nhưng rồi cánh tay ấy bỗng nhiên bị giữ lại.

“Đừng có hung hăng, cô đừng có làm những việc khiến mình phải hối hận!”. Bùi Trung Khải gạt mạnh tay Tiểu Mễ, tay túm lấy Cố Hứa Ảo kéo cô đi ra ngoài, mắt nhìn cô với vẻ xót thương, và cảm giác như toàn thân cô run lên.

Cố Hứa Ảo không giãy giụa, những kinh nghiệm như vậy thật đáng sợ, nhưng đầu óc và cả thân thể cô đều trong trạng thái chấn động, bên tai vẫn vang lên lời chất vấn của cô gái ăn mặc khêu gợi kia: “Anh thích cô ta?” và cũng nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Bùi Trung Khải trên đầu cô: “Tôi không cần thiết phải nói cho cô biết điều đó!”.

Thêm Bình Luận