Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp

7.57/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trong tình yêu luôn có những lời hứa, nhưng lời hứa cũng chỉ mãi là lời hứa thôi. Truyện Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp xoay quanh một cô gái mồ côi có sức sống mãnh liệt luôn vươn lên để đạ …
Xem Thêm

“Bọn họ nói anh chưa có bạn gái”. Tiểu Mễ vẫn không chịu thôi.

“Tránh ra!”. Bùi Trung Khải che chở cho Cố Hứa Ảo, tay còn lại kéo Lỗ Hành đi ra cửa.

Ra tới chỗ để xe, Cố Hứa Ảo kiên quyết không chịu lên xe của Bùi Trung Khải, còn Lỗ Hành thì dứt khoát kéo cô lên xe.

Khi đưa Lỗ Hành về khách sạn, Cố Hứa Ảo cũng xuống xe theo nhưng bị Lỗ Hành ấn trở lại xe.

“Bùi Trung Khải, anh còn không lái xe đi. Buổi tối con gái đi một mình rất không an toàn, anh không được để xảy ra chuyện giống như lần trước đấy”.

Chiếc xe phóng như bay trên đường, hai người không ai nói câu gì, đúng ra là kể từ khi ra khỏi quán bar họ chưa nói câu nảo, chỉ có một mình Lỗ Hành độc thoại. Bùi Trung Khải đưa mắt liếc nhìn Cố Hứa Ảo, sác mặt cô ửng hồng, mắt rất lạnh lùng, anh không biết nói gì về sự lỗ mãng lúc trước, ít nhất thì anh cũng nợ cô một lời giải thích. Xe dừng lại ở đầu tiểu khu cô ở, Cố Hứa Ảo cúi đầu tháo dây an toàn và định xuống xe.

“Nước ép củ cải của cô này… xin lỗi cô về hành động khi nãy”. Bùi Trung Khải đưa chai nước cho cô.

Cố Hứa Ảo quay đầu lại nhìn rồi đáp lạnh lùng: “Từ trước tới giờ tôi không uống nước củ cải”.

Cô vừa khom người đinh bước xuống xe thì bị giữ lại: “Cô giỡn tôi?”.

“Chỉ là một trò đùa nhỏ thôi mà”.

Bùi Trung Khải bỗng nhiên thoải mái: “Cô vui là được”.

Câu nói ấy của anh khiến Cố Hứa Ảo nghĩ tới chuyện vừa xảy ra, “Hy vọng lần sau anh giải quyết chuyện với các cô gái khác đừng lôi tôi vào cuộc. Tôi không muốn trở thành bình phong để anh mượn cho những trò trêu hoa ghẹo nguyệt. Điều đó khiến cho tôi thấy buồn nôn!”.

“Buồn nôn!”. Hai từ đó quả là rất chói tai, máu trong người Bùi Trung Khải dường như dồn hết lên đầu, anh thừa nhận là mình đã sai, không nên lôi Cố Hứa Ảo vào hoàn cảnh như lúc nãy, nhưng anh không ngờ Tiểu Mễ lại như vậy. Nghĩ đến đây, anh bỗng cao giọng: “Cô rất chán ghét phải không? Rốt cuộc là cô chán ghét bị hiểu lầm trước đám đông hay là chán ghét bị hôn?”.

Ánh mắt Cố Hứa Ảo liếc nhanh trên người Bùi Trung Khải rồi lại nhìn xuống. Bùi Trung Khải nhìn thấy mặt cô nhợt nhạt hẳn đi, “Điều gì cùng khiến tôi thấy ghét!”.

“Cô nói dối, vừa rồi rõ ràng là tôi cảm thấy rất rõ cô cũng thích thú với điều đó, sao cô phải phủ nhận như vậy? Còn tôi phải thừa nhận vừa rồi chúng ta đã phối hợp rất tốt”. Bùi Trung Khải cố ý khıêυ khí©h.

“Bùi Trung Khải, tôi không muốn làm quan hệ giữa chúng ta thêm phức tạp. Tôi không muốn đùa giỡn với anh. Nếu anh có thể thể hiện một cách bình thường hơn thì tôi nghĩ tôi sẽ rất biết ơn anh!”.

“Là tôi không bình thường hay cô không bình thường? Tôi đã xin lỗi rồi, cô còn muốn như thế nào! Cô cứ như vậy thì làm sao chúng ta có thể làm việc cùng nhau?”. Bùi Trung Khải có vẻ tức giận, giọng nói mỗi lúc một to hơn.

Diễn ✯ ๖ۣۜĐàn ✯ Lê ✯ Quý ✯ ๖ۣۜĐôn

“Anh xin lỗi thì tôi phải bỏ qua cho anh sao? Anh thật hống hách và vô liêm sỉ. Đến cả quyền tức giận mà tôi cũng không được sao? Làm việc chung? Chúng ta vốn là những người xa lạ, tôi cũng không có ý định có quan hệ gì với anh!”. Trong lòng Cố Hứa Ảo thấy coi thường người đàn ông cao ngạo này, nên đã ăn miếng trả miếng không có chút kiêng dè.

“Ha ha, không ngờ cô lại nhớ lâu thù dai đến như vậy!”. Giọng nói của Bùi Trung Khải đầy vẻ châm biếm.

“Anh thường đổi trắng thay đen biến phải thành trái một cách vô liêm sỉ như vậy sao?”. Cố Hứa Ảo không ngờ Bùi Trung Khải lại coi thường mình đến thế, nên không nén được mắng lại.

“Tôi thực sự vô liêm sỉ!”. Bùi Trung Khải đột nhiên nhấn ga, chiếc xe vọt lên, khiến Cố Hứa Ảo nhào về phía cửa xe, luống cuống túm vội lấy tay vịn, miệng kêu to: “Bùi Trung Khải, cho tôi xuống xe!”.

Bùi Trung Khải không thèm đếm xỉa đến lời cô, bàn chân càng nhấn mạnh hơn. Cố Hứa Ảo dần dần chấn tĩnh lại và hối hận nghĩ rằng lẽ ra mình không nên nói ra những lời dữ dội như vậy, nếu không thì đã không như bây giờ.

Chiếc xe chạy vào đường cao tốc rồi lao thẳng về phía ra ngoài thành phố, sau khi vòng vèo một hồi thì chạy tới một con đường ngoại ô rất hẹp chỉ có hai làn xe. Bùi Trung Khải liên tiếp thay đổi tốc độ, tăng tốc rồi giảm tốc, thỉnh thoảng lại thấy một con mèo hoang chạy vọt ra phía trước. Cố Hứa Ảo bịt miệng lại theo bản năng, nhấc chân lên, như thể chính cô là con mèo đang chạy tránh chiếc xe. Thế rồi chiếc xe đột ngột chậm hẳn lại, khiến cho đầu của cô lắc lự mạnh, sau khi vượt qua chướng ngại vật chiếc xe lại tăng tốc, mở hết tốc lực, sau đó lại phanh kít ở một khúc cua. Dường như Bùi Trung Khải đã biết trước được ở phía đối diện không có người và xe. Tim của Cố Hứa Ảo thót lại, cô hoảng sợ đến cực độ. Mắt liếc nhìn vào đồng hồ trên bảng điều khiển, hốt hoảng khi biết tốc độ ở đoạn cua lên đến 140 km/h, không kìm được cô kêu thét lên, âm thanh trong xe hòa lẫn tiếng kêu của cô vang vọng rất rõ trên con đường nhỏ.

Chiếc xe đột ngột rẽ vào một con đường nhỏ, rồi dừng lại dưới một gốc cây. Cố Hứa Ảo gục rũ rượi trên ghế, thở gấp gáp.

Bùi Trung Khải cắn môi, khẽ nói: “Xin lỗi… Bây giờ thì chúng ta có thể nói chuyện một cách bình tĩnh được rồi chứ?”.

Cố Hứa Ảo vẫn im lặng, nhưng bàn tay run rẩy của cô thì đã nói thay nỗi khϊếp sợ của cô.

Ánh trăng lọt qua kẽ lá chiếu xuống ngưng lại trên mặt hai người, Bùi Trung Khải ôm vô lăng, do dự một lát, nói với giọng hối lỗi: “Chúng ta bị lạc đường rồi, chỉ có thể chờ đến sáng mới đi được”.

Cố Hứa Ảo dường như không nghe thấy những lời ấy, cô quay đầu lại, chất vấn với vẻ giận dữ: “Anh có thể thiếu trách nhiệm với tính mạng của người khác đến thế sao?”.

“Tôi rất xin lỗi vì vừa rồi đã phóng xe bạt mạng và làm cho cô sợ. Nhưng, nếu không phải vì cô cố chấp, nếu như cô không mắng người không màng lý lẽ như vậy, nếu cô không biến lòng tốt của người khác thành lòng lang dạ sói thì tôi cũng đã không tức giận như vậy!”. Bùi Trung Khải biện hộ.

Nghe những lời ấy, Cố Hứa Ảo thấy tức nghẹn cổ, một hồi lâu sau cô mới nói được: “Tôi chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như anh!”.

“Cố Hứa Ảo, có khi nào cô tự hỏi mình chưa, đàn ông với cô, nếu không bị cô khăng khăng nghĩ xấu thì lại là trung thành mù quáng. Cô như vậy, sớm muộn gì cũng phải ấm ức thôi”.

“Ý anh là gì?”. Cố Hứa Ảo mở to mắt.

“Ý tôi là gì không quan trọng, chuyện của cô có lẽ cũng không cần tôi phải nói ra. Đỗ Đức Minh và Thân Vệ Quốc, cô chỉ chọn một, thầy giáo đáng kính hay ông chủ quyền lực?”. Bùi Trung Khải dựa vào ghế châm một điếu thuốc.

Cố Hứa Ảo bật ngồi thẳng dậy, giống như con nhím xù lông phòng vệ, hỏi gần như quát: “Anh điều tra tôi?”.

“Tôi có cần phải điều tra không? Mâu thuẫn giữa hai người đứng đầu Giai Dịch đã rất rõ ràng, chỉ có cô là không hiểu thôi”.

“Tôi… Anh chẳng qua đang chế nhạo tôi mà thôi, tôi chẳng việc gì phải tranh luận với anh”. Cố Hứa Ảo dựa vào ghế với vẻ tự ti, có chút bi ai khi tâm sự giấu kín bị người khác nhìn thấu, cô cũng đã nếm qua nỗi khổ của kẻ cưỡi trên mình hổ.

“Thức thời mới là tuấn kiệt, đừng có nghĩ đến chuyện báo ơn thầy giáo, cũng đừng nghĩ đến chuyện ông chủ trọng dụng. Quan hệ giữa mọi người chẳng qua đều là quan hệ lợi ích cả. Hãy nghĩ cho kỹ về chỗ đứng và cả hoàn cảnh của mình, chuyện đúng sai, phải trái không thể do một con tốt như cô quyết định được, dù cô có là một con tốt có vị trí chiến lược nhất định”. Bùi Trung Khải tiếp tục lên lớp cô.

“Những điều anh nói không thích hợp với tôi. Tôi đã biết ơn Giai Dịch, anh không cần phải tốn hơi sức đâu”. Cố Hứa Ảo phản bác lại theo bản năng, vì suy cho cùng Giai Dịch là nơi ghi dấu những gian nan, vất vả, mồ hôi và nước mắt của cô, khiến cô nhìn thấy hy vọng từ trong gian khổ. Việc Bùi Trung Khải đánh giá về quan hệ giữa cô với Giai Dịch, rồi lại nhận xét về hai con người mà cô cảm kích như vậy khiến cô rất khó chấp nhận.

Thêm Bình Luận