Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp

7.57/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trong tình yêu luôn có những lời hứa, nhưng lời hứa cũng chỉ mãi là lời hứa thôi. Truyện Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp xoay quanh một cô gái mồ côi có sức sống mãnh liệt luôn vươn lên để đạ …
Xem Thêm

Lỗ Hành hơi cụt hứng, bây giờ Cố Hứa Ảo không có ở đây, nếu không thì cha cô đã có thể giúp cho một tay. Như chợt nghĩ ra điều gì, cô nói: “Đây rồi, đây rồi, trong máy điện thoại của con có ảnh của Cố Hứa Ảo”. Lỗ Hành vội mở điện thoại , trong đó có một bức ảnh chụp cô và Cố Hứa Ảo lúc trong quán rượu và một bức cô chụp lén. Cô cảm thấy vẻ mặt của Cố Hứa Ảo trong đó có gì đó rất bí hiểm, rất gợi cảm và rất đẹp.

Khi xem tấm ảnh một mình Cố Hứa Ảo, Lỗ Hải Phong bỗng cảm thấy choáng váng, chớp mắt nhìn lại, rõ ràng đó là một cô gái hiện đại.

“Đây là Hứa Ảo mà con định tác thành cho ư? Tên rất lạ”. Lỗ Hải Phong trả điện thoại lại cho con gái.

“Con cũng thấy lạ, nhưng không tiện hỏi. Hứa Ảo là trẻ mồ côi”.

“Là trẻ mồ côi à? Họ gì?”. Lỗ Hải Phong như nói một mình.

“Họ Cố, Cố Hứa Ảo. Cha, cha đừng coi thường cô ấy, cô ấy là phiên dịch hàng đầu của Giai Dịch đấy, rất trẻ, mới chỉ hai mươi sáu tuổi, dạo trước cũng đã từng ở chỗ chúng ta, nhưng bây giờ Giai Dịch đã triệu cô ấy về, hình như đó không phải là một việc tốt”.

“Hai mươi sáu tuổi, đúng là rất trẻ, vậy chắc cô ấy đã phấn đấu rất vất vả”.

“Đúng thế, cha thấy không, đã làm lên phiên dịch hàng đầu rồi cơ mà, thế mà vẫn bị ông chủ của công ty dắt mũi lôi đi”.

“Trong đầu con nghĩ gì thế, định lôi cha vào cuộc à?”. Lỗ Hải Phong biết con gái nghĩ gì, bèn gí yêu vào trán Lỗ Hành.

“Cha đã thấy hết rồi à? Chuyên môn của Cố Hứa Ảo khá tốt, cô ấy cũng muốn ở đây, hơn nữa cô ấy cũng đã thực hiện một lượng lớn công việc chuẩn bị”.

“Thế còn người hiện nay thì sao?”. Lỗ Hải Phong chau mày.

“Người hiện nay cũng được, nhưng con cảm thấy Hứa Ảo phù hợp hơn, cô ấy rất chăm chỉ, đến một người tự phụ như Bùi Trung Khải cũng phải khen. Mấy hôm trước cô ấy còn gửi cho cô một ít tư liệu, nói đó là một số ý tưởng sau này để con tham khảo. Như thế là rất yêu nghề phải không? Hơn nữa, Giai Dịch đúng là hơi quá đáng, tùy tiện thay đổi người mà chẳng chịu trách nhiệm gì. Mặt khác, chúng ta cũng có thể gọi Hứa Ảo đến để làm việc, như thế chẳng phải là chắc chắn hơn sao?”.

“Con gọi điện bảo chủ nhiệm Trịnh đến đây một lát”. Lỗ Hải Phong gật đầu, ông tin tưởng con gái phân biệt rõ công tư, nhưng còn mình thì sao, có phân biệt rõ việc công với việc tư hay không?

Ngày hôm sau, chủ tịch hội đồng quản trị gặp mặt lần đầu với người đứng đầu của mấy công ty hợp tác. Lúc đó Thân Vệ Quốc đã bị chủ nhiệm Trịnh chất vấn tại sao gần đến việc lại thay đổi người và nói ông ta phải chịu trách nhiệm về những ảnh hưởng gây ra, sự ổn định công việc của Nhạc Trung là điệu quan trọng nhất. Thân Vệ Quốc có phần bối rối, đành miễn cưỡng nói rằng đó là lý do cá nhân và phải điều chỉnh, nếu Nhạc Trung khônng yên tâm thì ông ta sẽ bảo Cố Hứa Ảo cùng tới phối hợp làm việc. Chủ nhiệm Trịnh nghe vậy không chất vấn thêm nữa.

Buổi chiều, Cố Hứa Ảo xuất hiện trở lại ở khách sạn, Lỗ Hành nháy mắt với cô, Cố Hứa Ảo mỉm cười đáp lại vẻ hiểu ý, cô biết vì sao mình bỗng nhiên được Thân Vệ Quốc gọi đến.

Lỗ Hải Phong nhìn thấy con gái nháy mắt với một cô gái, đoán đó là Cố Hứa Ảo, ông quay sang nhìn đúng vào lúc Cố Hứa Ảo đang cười rạng rỡ, bỗng nhiên ông thấy hoảng hốt, ông đã nhìn thấy nụ cười ấy ở đâu rồi, nó rất quen thuộc. Bùi Trung Khải thấy Cố Hứa Ảo xuất hiện trước mắt, tim bỗng đập dồn dập, trong lòng rất phấn chấn.

Cố Hứa Ảo cùng đi ăn tối với Lỗ Hành, đến nơi mới phát hiện ra rằng còn có cả người khác nữa, Bùi Trung Khải đang nói chuyện với Lỗ Hải Phong.

Lỗ Hành kéo Cố Hứa Ảo vào, “Cha, đây là Cố Hứa Ảo mà con đã nói với cha. Được không cha?”. Câu nói sau của Lỗ Hành thực ra muốn bảo, cha thử xem xét xem, hai người họ có xứng đôi không.

Con mắt của người từng trải làm sao không nhìn ra tình cảm rất đặc biệt giữa hai người đó. Nhưng Lỗ Hải Phong làm ra vẻ không biết: “Tiểu Hành cứ nhất định đòi tôi phải gặp mặt các cháu, sau này các cháu thường xuyên giúp đỡ cho Tiểu Hành nhé”.

Ngồi chỉ một lúc là Lỗ Hải Phong đứng lên về trước. Lỗ Hành đuổi theo cha.

“Con mắt của con cũng được đấy chứ?”.

“Con ấy à, không lo được việc đấy đâu. Bọn họ thành cũng không phải là công của con, mà không thành thì con cũng chẳng làm được gì”.

Lỗ Hành còn đang định hỏi nữa thì Lỗ Hải Phong đã đi, thế là cô đành quay về chỗ, thấy Cố Hứa Ảo cúi đầu ăn, còn Bùi Trung Khải thì ngồi im không nói gì.

Thực ra, trong lúc Lỗ Hành đi ra, hai người đã nói với nhau mấy câu, nhưng vì không hợp ý nên lại cãi nhau.

Cố Hứa Ảo cảm thấy rất hâm mộ và hơi ghen khi nhìn Lỗ Hành nói chuyện và nũng nịu bên Lỗ Hải Phong, một nỗi buồn dần xâm chiếm lòng cô. Đến khi hai cha con nhà họ Lỗ ra khỏi, cô không còn phải cố mỉm cười nữa mà chỉ cúi đầu lặng lẽ uống trà. Đúng lúc đó, Bùi Trung Khải lại chạm vào họng súng, anh tưởng rằng việc Cố Hứa Ảo hôm nay trở lại nhóm tạm thời cũng có thể coi là một việc tốt, nên đã nói với cô bằng giọng quen thuộc: “Cô nên cảm ơn Lỗ Hành và chủ tịch Lỗ. Tôi thấy vừa rồi cô có vẻ hơi lạnh nhạt với mọi người.

Cố Hứa Ảo cúi đầu, trong lòng vốn đã không vui, bèn đáp: “Tôi chỉ là một con tốt vô danh, không lẽ với ai cũng phải dập đầu cảm ơn?”.

Chỉ một câu nói đó cũng khiến cho Bùi Trung Khải bật lại: “Sao cô lại thành con nhím ngay được thế?”.

“Cám ơn giám đốc Bùi, anh đã mở miệng vàng chỉ bảo cho tôi về cách đối nhân xử thế, nhưng tôi ngu muội, không hiểu lịch sự”.

“Miệng lưỡi cô cũng thật lợi hại”.

“Tôi lợi hại chỗ nào, bất quá là bị người khác xỏ mũi dắt đi”.

“Với tôi cô lúc nào cũng như vậy, ở chỗ khác thì không ổn đâu”.

“Câu nói này của giám đốc Bùi mới lạ làm sao, tôi có quan hệ gì với anh, anh cũng chẳng cần phải nhọc lòng dạy tôi. Nếu không, tôi không trả nổi ân tình ấy đâu”. “Cố Hứa Ảo, cô thông minh hay ngu ngốc vậy? Tôi thấy với tính cách của cô, sớm muộn gì cũng chịu thiệt”. Bùi Trung Khải giận dữ vì Cố Hứa Ảo cứ ăn miếng trả miếng với mình. Anh thật sự không hiểu, vừa mới vừa rồi còn vui vẻ, thế mà đột nhiên lại trở nên như thế.

“Chịu thiệt hay không thì tôi làm tôi chịu”.

Lỗ Hành quay vào đã chấm dứt cuộc cãi vã giữa hai người, nhưng không khí thì không sao trở lại được như trước, Cố Hứa Ảo chỉ nói chuyện với Lỗ Hành, không thèm để ý đến Bùi Trung Khải ngồi bên cạnh mặt sầm xuống cũng chẳng nói năng gì.

Dọc đường đưa Cố Hứa Ảo về nhà, Bùi Trung Khải luôn giữ im lặng, Lỗ Hành đuổi kịp Bùi Trung Khải, hỏi: “Hai người tiến triển đến đâu rồi?”.

“Không nói thì tưởng là tôi không biết à? Tiếng tăm công tử ăn chơi của anh ở đây cũng không nhỏ đâu. Nếu anh mà đối xử không tốt với Hứa Ảo thì tôi sẽ không tha cho anh đâu”.

“Vậy thì cô lo xa quá đấy, tôi đã nói là chúng tôi như thế nào à? Tôi chưa đến mức nếu không lấy cô ấy thì không lấy được ai!”.

“Anh.. Bùi Trung Khải anh giỏi lắm!”. Nghe câu nói đó của Bùi Trung Khải, Lỗ Hành tức giận không biết phải nói gì, trong lòng thấy bất bình thay cho Cố Hứa Ảo, cô ấy đã bị Bùi Trung Khải hôn ngay trong quán rượu, thế mà bây giờ anh chàng phong lưu này lại định tiếp tục tung hoành không muốn lấy cô ấy.

Về đến nhà, Cố Hứa Ảo lập tức kéo rèm cửa , trút bỏ hết mệt nhọc.Trời rất nóng, nhưng cô vẫn để nước ở độ nóng giội vào đỏ ửng lên mới thôi. Người con gái trong gương đẹp như một nữ thần, không biết ai đã cho cô hình hài này rồi lại chối bỏ, khiến cô phải một mình vất vả lăn lộn hơn hai mươi năm nay. Cố Hứa Ảo gần như để trần bước ra khỏi bồn tắm và bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt đến tột độ… Bùi Trung Khải ngồi trên ghế hơi ngửa cổ nhìn Cố Hứa Ảo mơn mởn sắc xuân hàm tiếu. Cố Hứa Ảo trấn tĩnh lại, vội lấy khăn tắm quấn chặt lấy người, rồi đưa mắt nhìn về phía cửa, không nhớ rằng mình đã khóa cửa hay chưa.

Thêm Bình Luận