Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp

7.57/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trong tình yêu luôn có những lời hứa, nhưng lời hứa cũng chỉ mãi là lời hứa thôi. Truyện Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp xoay quanh một cô gái mồ côi có sức sống mãnh liệt luôn vươn lên để đạ …
Xem Thêm

“Sao anh lại vào được đây?”.

“Tất nhiên là vào theo đường cửa”.

“Anh lấy đâu ra chìa khóa?”. Cố Hứa Ảo thấy lạnh toát, cô không biết là mình còn để lại một mối họa ngầm như vậy, nếu biết thế này thì cô sớm đã thay khóa, nhưng rồi cô cũng thấy vẫn còn may vì chiếc chìa khóa ấy lại ở trong tay của Bùi Trung Khải.

“Anh đuổi theo tôi tới tận đây là có ý gì? Hay là vẫn muốn sỉ nhục và dạy dỗ tôi? Xin lỗi, tôi rất mệt , không thể tiếp anh được”.

“Chúng ta không thể nói chuyện một cách bình tĩnh được sao?”.

“Với một người lấy trộm chìa khóa của người khác nửa đêm xông vào nhà riêng như vậy, tôi chẳng thể bình tĩnh nói chuyện được!”. Bất an và xấu hổ khiến Cố Hứa Ảo thốt lên những lời rất cay độc.

“Tôi thực sự muốn đến nói chuyện với cô, tiện thể trả lại cô chiếc chìa khóa”.

“Để chiếc chìa khóa xuống là anh có thể ra về”. Cố Hứa Ảo cố tỏ ra bình tĩnh.

Bùi Trung Khải đột nhiên bật cười, đưa tay đỡ lấy trán, đầu tiên còn cười khùng khục, sau đó thì cười chảy cả nước mắt. Cố Hứa Ảo không giữ được bình tĩnh nữa, giơ tay ném chiếc khăn trong tay.

Tiếng cười của Bùi Trung Khải bị chiếc khăn bông ngăn lại trong mấy giây, sau đó vang khắp căn nhà. Nhìn vẻ mặt dữ dằn của Cố Hứa Ảo, anh nói trong tiếng cười như điên: “Tôi phát hiện ra rằng, tôi thực sự không thể giận cô được, như vậy không chỉ làm hỏng quan hệ đồng nghiệp mà còn ảnh hưởng tới sự tin cậy mà chúng ta mới xác lập được”.

“Tôi và anh có sự tin cậy à? Tôi không nói lại được với anh. Bùi Trung Khải, anh ghê gớm hơn tôi, thôi được rồi, tôi xin anh đấy!”. Cố Hứa Ảo cảm thấy bị Bùi Trung Khải làm cho đau đầu, cô không còn tinh thần đâu mà đấu lại với anh.

“Như vậy mới giống kiểu nói năng của một cô gái. Có điều, ngữ điệu vẫn chưa đủ thành khẩn”. Bùi Trung Khải được đằng chân lân đằng đầu.

“Rốt cuộc anh muốn gì, sao cứ làm phiền tôi như vậy?”. Sau khi tắm xong, máu chưa kịp lên não, Cố Hứa Ảo cảm thấy đầu hơi váng.

“Tôi làm cho cô thấy rất phiền phức, đúng thế sao?”. Căn hộ chỉ có mấy chục mét vuông, Bùi Trung Khải chỉ bước mấy bước đã như người thợ săn tới trước mặt Cố Hứa Ảo.

Cố Hứa Ảo lắc đầu, trong nháy mắt cô đã thấy tiến sát đến bên cạnh mình, cô vội lùi tránh về phía sau theo bản năng, bàn chân còn ướt làm cô bị trơn, đứng không vững, suýt trượt ngã. Bùi Trung Khải đưa ngay cánh tay đỡ, thế là hai người ôm lấy nhau trong tư thế thân mật còn hơn cả cố ý sắp xếp.

Trong phút chốc cả căn phòng chìm trong không khí im lặng lạ lùng. Bùi Trung Khải nhìn đôi mi rủ xuống tạo thành một đường cong rất đẹp của Cố Hứa Ảo , nó đang run lên, che kín tâm trạng của chủ nhân, đồng thời khêu gợi người ta tìm kiếm bí mật nơi sâu kín, không kìm được anh đặt môi lên đôi môi hồng nhạt. Anh thừa nhận, những ngày vừa qua anh đã rất nhớ cô.

Đôi lông mi rậm chợt mở bừng ra, để lộ vẻ hoảng hốt của con huơu nhỏ trong cơn hoảng sợ, rồi lập tức lại nhắm mắt chặt lại. Không vùng ra, cũng không đón nhận, chỉ có tiếng đập thình thịch của trái tim là để lộ đôi chút tâm trạng, thế rồi tiếng đập ấy mỗi lúc một dồn dập, hơi thở nén lại trong l*иg ngực không dám bật ra.

Bùi Trung Khải dừng động tác.

“Em không cần thở à?”.

Đôi mi mắt lại mở ra một lần nữa, đôi con ngươi đen nháy nhìn chăm chăm vào Bùi Trung Khải. “Tôi muốn hỏi một chuyện, anh có trả lời không?”.

“Em nói đi”. Bùi Trung Khải nhìn hàm răng của Cố Hứa Ảo cắn vào môi do dự, không nén được đưa tay ra gỡ, “Cắn rách môi đến nơi rồi”.

“Tôi muốn nói là, tôi và anh như thế này dựa trên tiền đề gì vậy?”. Hít một hơi thở thật sâu, cuói cùng câu hỏi cũng đã được đưa ra.

Bùi Trung Khải ngây người, “Tiền đề gì?”.

“Anh thường hôn phụ nữ một cách tùy tiện thế sao?”. Cố Hứa Ảo nhìn chằm chằm vào anh.

“Ý của em là gì, em muốn gì? Em sẽ không lập tức yêu cầu tôi hứa chuyện trăm năm với em như vậy chứ?”. Bùi Trung Khải đùa với vẻ hơi ngạc nhiên.

“Nếu thế thì sao?”. Cố Hứa Ảo cảm thấy hơi lạnh.

“Em không cảm thấy như thế là quá sớm hay sao? Chúng ta mới hôn nhau, lên giường với nhau hai lần, thế mà em đã bắt anh phải thề lấy em?”. Bùi Trung Khải thực sự không hiểu ý của Cố Hứa Ảo, trò đùa vừa rồi đã coi thành thật.

“Vậy là anh thừa nhận, chẳng qua chỉ là chơi bời mà thôi?”.

“Sao em nói khó nghe thế?”. Mặt Bùi Trung Khải cũng trở nên lạnh lùng.

“Tôi không đùa, hoặc là đừng bắt đầu, hoặc là phải có hôn nhân!”. Cố Hứa Ảo ngẩng đầu một cách khıêυ khí©h.

Bùi Trung Khải nhìn cô chăm chú, không biết hai người giữ tư thế ấy trong bao lâu, anh nhìn cô và cô nhìn anh, không nói năng, không thỏa hiệp.

Đột nhiên Bùi Trung Khải buông tay, quay người bước đi, cũng không cần biết Cố Hứa Ảo loạng choạng ở phía sau.

“Sầm” một tiếng, cánh cửa được đóng lại.

Cố Hứa Ảo tựa vào tường, trong phòng chỉ còn lại một mình cô, chiếc chìa khóa sáng lóa ném lại trên bàn. Nghiến chặt răng nhặt chiếc chìa khóa từ bàn lên, Cố Hứa Ảo quay người ném nó vào sọt rác, cố gắng quên cảm giác cay xè, rưng rưng nơi mắt.

Ba ngày sau, Bùi Trung Khải lại xuất hiện ở tổ hạng mục, tinh thần vẫn không có gì khác so với mấy ngày trước, nhẹ nhàng chào hỏi những người khác, thậm chí khi nhìn thấy Cố Hứa Ảo cũng mỉm cười và nói bằng giọng điệu giống như ngày thường. Cố Hứa Ảo cảm thấy trong nụ cười ấy ẩn chứa vẻ châm biếm.

Tối thứ sáu, Cố Hứa Ảo về rất muộn. Đột nhiên điện thoại đổ chuông, đó là một số máy lạ, cô đã định không nghe, nhưng tiếng chuông điện thoại vẫn cứ đổ liên hồi, cô đành nhấn phím nghe. Không chờ cô lên tiếng, người ở đầu dây bên kia lập tức nói với giọng rát gấpp.

“A lô, chào cô Cố”.

“Ai vậy ạ?”. Cố Hứa Ảo xác nhận lại một lần nữa giọng nói và số máy không quen.

“Tôi là Tề Huy, là..là người..”. Tề Huy không biết giới thiệu về mình như thế nào, nói là bạn của Bùi Trung Khải, thì anh cảm thấy rất rõ là Cố Hứa Ảo không thích nhắc đến cái tên ấy, nói đến chuyện hôm mưa to, thì ít nhiều lại sợ người ta nghĩ là mình kể chuyện ân huệ, nói là người thuê nhà, nhưng nhắc đến một cô gái trước mặt một cô gái khác cũng không phải là một việc làm thông minh, huống chi lại là quan hệ ấy.

“Tôi biết rồi, chào anh Tề. Cám ơn lần trước anh đã cho tôi đi nhờ xe”. Cố Hứa Ảo kịp thời hóa giải cho sự khó xử của Tề Huy.

“Ồ, có gì đâu, chuyện đó không đáng nhắc”. Tề Huy thấy mừng vì Cố Hứa Ảo vẫn nhớ đến chuyện ấy”.

“Anh có việc gì ạ?”.

“À. Không có gì, chỉ là tôi đi ngang qua chỗ của cô, muốn .. muốn mời cô đi ăn cơm”. Nói xong câu đó Tề Huy cảm thấy mình hơi ngốc.

“Theo lý lẽ tôi là người phải mời cơm anh, sao lại để anh phải bỏ tiền. Có điều, gần đây tôi rất bận, nên rất xin lỗi, đợi qua thời gian này tôi nhất định sẽ trả ơn anh”. Cố Hứa Ảo cố nhấn mạnh vào chữ “trả ơn”.

Làm sao Tề Huy lại không hiểu ý của Cố Hứa Ảo, “Bạn bè với nhau làm gì có chuyện ơn huệ như vậy. Nếu nói đến ơn huệ, thì tôi đang có việc muốn nhờ cô Cố giúp đỡ. Tôi có một số tài liệu muốn tìm người phiên dịch, cũng chỉ khoảng gần mười trang thôi, về chuyên ngành này chỉ có cô Cố là biết được rõ, hay là cô Cố tìm người giúp tôi, giá cả thì ưu đãi”.

Cố Hứa Ảo nghe xong, thấy Tề Huy có việc thật, hơn nữa là lĩnh vực mà cô có thể giúp được, bèn đáp: “Tài liệu đó của anh có khó không? Có vẻ cũng không nhiều, để tôi xem qua trước, nếu không quá gấp, tôi có thể tranh thủ thời gian ngoài giờ dịch giúp, không cần phải tiền nong gì”.

“Thế thì ngại quá”. Tề Huy rất mừng vì thấy Cố Hứa Ảo đồng ý giúp đỡ.

“Không cần phải khách sáo thế đâu, sẽ không mất quá nhiều thời gian,. Anh gửi nó qua

email cho tôi là được”.

“Nhưng tiếc là không có bản điện tử, trong tay tôi chỉ có bản in. Như thế này đi, cô xuống dưới đi, dù sao thì cũng đã đến giờ ăn cơm rồi, tiện thể tôi đưa nó cho cô”.

Thêm Bình Luận