Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp

7.57/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trong tình yêu luôn có những lời hứa, nhưng lời hứa cũng chỉ mãi là lời hứa thôi. Truyện Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp xoay quanh một cô gái mồ côi có sức sống mãnh liệt luôn vươn lên để đạ …
Xem Thêm

“Hãy nói rõ ý định của công ty cô đi”. Bùi Trung Khải quyết không lãng phí thời gian.

Mễ Tĩnh Văn trình bày trơn tru phương án kế hoạch đã chuẩn bị từ trước. Bùi Trung Khải nghe xong không nín được cười, “Giám đốc Mễ, tôi đề nghị lần sau cô đưa người phụ trách đi cùng,có một số thứ về bất động sản không phải chuyên ngành tôi học, cũng muốn học cùng cô”.

Mặt Mễ Tĩnh Văn đỏ bừng, Bùi Trung Khải thực ra vẫn giữ thể diện cho cô, nhưng ý rõ ràng là vạch trần cô nghiệp dư.

Tiễn Mễ Tĩnh Văn ra khỏi cửa, Bùi Trung Khải tìm gặp Đường Sinh, “Liệu có thể từ chối vụ này hay không?”.

“Vì sao? Không phải hạng mục quốc tế, nhưng hễ cứ có tiền là ta kiếm”.

“Đúng là làm mất thời gian của tôi, một cô gái không hiểu gì về bất động sản, không hiểu gì về sáp nhập, không hiểu gì về tài vụ, thậm chí không hiểu gì về đối nhân xử thế mà lại đến nói chuyện với tôi về mua lại công ty. Không lẽ tôi phải dạy cho cô ta từ ABC”.

“Hợp đồng đã kí rồi, làm thế nào được. Hủy hợp đồng thì không được, nói quả thực không được nữa thì để người khác làm”.

So với chút bực bội vì bị quấy quả thì Bùi Trung Khải càng muốn biết Cố Hứa Ảo và Tề Huy rốt cuộc là quan hệ gì hơn. Vậy là anh gọi điện thoại hẹn Tề Huy đi uống rượu. Rượu đã đủ đô, nói: “Cố Hứa Ảo không hợp với cậu đâu”.

Tề Huy ngây người: “Ý anh là gì?”.

“Cô ấy là kiểu phụ nữ coi hôn nhân là tiền đề, không chơi bời được đâu”. Bùi Trung Khải làm nử quan tâm đến Tề Huy.

“Hai người chia tay vì lý do này à?”.

“Chuyện này cậu đừng quan tâm".

“Nếu người ta bằng lòng thì tôi cũng không có ý kiến. Đến tuổi này rồi cần ổn định thì ổn định, coi hôn nhân là tiền đề cũng tốt. Hơn nữa, anh nghĩ quá rồi đấy, chẳng qua là tôi có việc nhờ cô ấy giúp thôi”. Tề Huy chột dạ lắc lắc ly rượu.

Bùi Trung Khải ngoẹo đầu nhìn Tề Huy, thấy Tề Huy thần sắc tự nhiên, trong lòng có phần yên tâm hơn, “Coi như là nói thêm một câu với cậu, cẩn thận vẫn hơn”.

“Anh nói những lời đó có thật lòng hay không vậy? Nếu không xem xét đến chuyện kết hôn thì hai người định chỉ qua lại thôi à?”. Thái độ của Bùi Trung Khải ít nhiều cũng khiến Tề Huy thấy không thoải mải, Bùi Trung Khải anh thôi qua lại, người phụ nữ anh đã chạm vào thì người khác không được chạm vào sao?

“Sao có thể? Dù sao cậu cũng nên tự lo liệu cho mình”. Bùi Trung Khải khong định tiếp tục chủ đề đó nữa, “Thêm một chén nữa chứ”.

“Được, thêm một chén nữa”.

Hai người ường như đều có ý định tránh nhắc lại chủ đề đó, quay sang nói về bóng đã, bóng rổ, thương trường, xã hội đen một cách sôi nổi, không bàn chuyện phụ nữ nữa.

Tề Huy suy nghĩ. Hồi nhỏ anh luôn theo đuôi Bùi Trung Khải, Bùi Trung Khải đã trực tiếp ảnh hưởng tới giá trị quan và thẩm mỹ của anh. Càng nghĩ đến Cố Hứa Ảo, anh lại càng cảm thấy htú vị, quan trọng nhất là cô gái này đã khiến Bùi Trung Khải phải chấp nhận thua cuộc. Anh không từ chối một cuộc tình, nếu tác dụng của nó lại là đánh bạn sự tự tin của Bùi Trung Khải thì càng tuyệt.

Sau một tháng chuẩn bị, công việc đàm phán cuối cùng đã triển khai đến giai đoạn cuối, phía đối tác nước ngoài mấy ngày sau cũng sẽ tới ở trong khách sạn này. Là phiên dịch, Cố Hứa Ảo đã sửa sang gần xong các báo cáo của các bê, Tống Văn Khải đã được ông ty gọi về, thời gian cuối này, mọi công việc ở đây đều do một mình cô đảm nhận. Tối hôm qua, cô đã thức trắng đêm chỉnh sửa tất cả các văn bản dịch, ngày hôm nay đem giao cho nhân viên phục vụ in ấn.

Lỗ Hành nhìn đôi mắt đỏ ngầu vì thức đêm của Cố Hứa Ảo, thương cô vất vả quá. Cố Hứa Ảo vỗ vai cô ấy cười nói: “Cậu cũng vậy”. Pha một cốc cà phê, vừa ngồi xuống ghế, thì nghe có ai đó gọi tên mình, Cố Hứa Ảo nhìn, người phụ trách thẩm định đang vẫy cô, cô đứng dậy bước tới, đi theo vào trong thì nhìn thấy mấy người, trong đó có Bùi Trung Khải.

“Phiên dịch Cố, sao trong báo cáo cuối cùng lại thiếu mất một phần?”. Bùi Trung Khải hỏi, mặt tối sầm.

Cố Hứa Ảo sững người, thầm nói, không thể nào, tối hôm qua cô đã đối chiếu theo thứ tự từng phần một, sao lại có thể thiếu một phần?

“Báo cáo tổng cộng là mười một phần, tôi sắp xếp theo mục lục, không thể nào thiếu một phần được, có thể xem trên bản điện tử, là mười một bản”. Cố Hứa Ảo nói một cách chắc chắn.

“Làm sao lại là mười một phần, rõ ràng là là mười hai phần. Cô Lỗ, thế này là thế nào?”. Bùi Trung Khải mặt trầm như nước.

Cố Hứa Ảo nhìn Lỗ Hành, Lỗ Hành nhìn Bùi Trung Khải bằng ánh mắt nghiêm trang, nói với vẻ khẳng định: “Đúng là mười hai phần”.

Cố Hứa Ảo mặt nóng như phải bỏng, sơ suất lớn như thế này từ trước đến nay cô chưa từng bao giờ phạm phải, “Mục lục mà tôi nhận được là mười một phần..”.

“Là một thành viên của tổ hạng mục, cô không cần quan tâm đến tiến triển của công việc hay sao? Lẽ nào người ta giao cho cô bao nhiêu thì cô làm bấy nhiêu còn mình thì không cần đối chiếu kiểm tra? Chúng ta làm việc theo nhóm, điều này cô phải biết”. Bùi Trung Khải cắt ngang lời giải thích của Cố Hứa Ảo.

Mọi người đều nhìn Bùi Trung Khải và Cố Hứa Ảo, nhất thời không ai xen vào. Một lúc lâu sau, Cố Hứa Ảo ngẩng đầu lên, mắt đỏ bừng, biết lỗi nói: “Tôi sẽ hoàn thành công việc vào trước buổi sáng mai”. Nói xong quay người ra đi.

Lỗ Hành trừng mắt nhìn Bùi Trung Khải, nói: “Vừa rồi anh lớn tiếng quá rồi đấy, có thể bọn họ đã làm sai thật”.

“Mỗi một khâu đều phải sửa chữa, phải chịu trách nhiệm cho khâu tiếp theo, đồng thời cũng phải giám sát khâu trước đó, nếu người ở khâu trước làm sai cũng không có nghĩa là cô ấy không đáng trách”. Bùi Trung Khải đáp, hoàn toàn không nể mặt Lỗ Hành.

Thực ra, những điều mà Bùi Trung Khải nói là đúng, Lỗ Hành cũng không tiện nói gì thêm, dù gì thì Bùi Trung Khải cũng đang làm việc cho Nhạc Trung.

Lỗ Hành và Bùi Trung Khải từ ngoài trở về đã là hơn bảy giờ tối, những người khác đều đã ra về, chỉ còn lại bóng của Cố Hứa Ảo trong góc. Lỗ Hành bất giác ngẩng đầu lên nhìn Bùi Trung Khải một cái, mắt của Bùi Trung Khải cũng vừa rời khỏi người Cố Hứa Ảo và dừng lại trên tập tài liệu trên tay.

“Cũng không còn sớm nữa, cùng đi ăn cơm chứ?”. Bùi Trung Khải nói với Lỗ Hành.

“Được. Anh chờ một chút, để tôi đi gọi Hứa Ảo”.

Chắc chắn Cố Hứa Ảo đã nghe thấy hai người nói chuyện, nhưng cô vẫn ngồi im không nhúc nhích. Lỗ Hành thở dài, bước tới, “Hứa Ảo, đi ăn cơm cùng đi, ăn rồi về làm”.

Quay lại nhìn Lỗ Hành, Cố Hứa Ảo cười, đáp: “Tôi sợ không kịp, tôi không đi đâu”. Cô nói thật lòng, phải dịch hơn chục trang từ tiếng Trung và tiếng Anh rồi sắp xếp thống nhất theo yêu cầu, chế thành bản điện tử để có thể giao nộp sáng sớm mai, quả thật là khối lượng công việc rất lớn.

“Không được, không ăn thì không được”, Lỗ Hành nói, tay kéo Cố Hứa Ảo.

“Lỗ Hành thực sự không kịp nữa, cậu hiểu điều đó rõ hơn mình mà”. Cố Hứa Ảo chớp mắt nhìn, Lỗ Hành nói rất thật lòng.

Bùi Trung Khải thấy Lỗ Hành quay lại một mình cũng không hỏi nhữung chuyện khác mà chỉ bảo: “Ăn ở đâu?”.

“Tùy, kiểu gì cũng là cơm văn phòng thôi mà”.

Hai người xuống nhà hàng Trung Quốc dưới lầu ăn một bữa đơn giản, Lỗ Hành để Bùi Trung Khải gọi tới năm, sáu món, vội vàng nói cô ăn không nhiều.

Bùi Trung Khải trả lại menu cho người phục vụ, nói cháo và hai món nữa làm xong thì đưa thẳng lên phòng 1206 tầng mười hai, tiền tính vào bàn này. Sau đó, anh nhìn Lỗ Hành và nói: “Chuyện này cô cũng không cần phải lo, cứ ăn ngon miệng đi”. Lỗ Hành không nói gì, bụng nghĩ thầm, cuối cùng thì là tôi lo hay anh lo?

Chờ Lỗ Hành ăn xong lên tới nơi, thấy Cố Hứa Ảo vẫn ngồi yên, đồ ăn bên cạnh vẫn chưa hề động đến.

“Sao lại chưa ăn, đã không đi rồi thì cũng phải ăn một miếng chứ?”.

Cố Hứa Ảo dường như giật nảy mình, “À, chờ lát nữa, để xong nội dung này đã..”.

Thêm Bình Luận