Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp

7.57/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trong tình yêu luôn có những lời hứa, nhưng lời hứa cũng chỉ mãi là lời hứa thôi. Truyện Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp xoay quanh một cô gái mồ côi có sức sống mãnh liệt luôn vươn lên để đạ …
Xem Thêm

“Vẫn còn còn nhiều lắm. Dù gì thì cậu cũng phải ăn đã , cùng lắm cũng chỉ mất hơn chục phút thôi”.

Nghe lời Lỗ Hành , Cố Hứa Ảo cuối cùng cũng gạt chột sang một bên, “Thôi được, mình mà không ăn cậu lại lôi thôi cả nửa ngày mất”.

Húp một ngụm cháo ngô thịt vịt , độ nóng rất vừa, những hạt ngô bọc lấy lát thịt trôi xuống chiếc dạ dày trống rỗng khiến Cố Hứa Ảo thấy dễ chịu, trong lòng vô cùng cảm động.

“Cám ơn cậu, Lỗ Hành”.

Lỗ Hành do dự một lúc, mới nói: “Đó là Bùi Trung Khải gọi cho cậu đấy.

Cố Hứa Ảo ngừng nhai, rồi nói với vẻ không để tâm, “Dù sao cũng cảm ơn cậu, nếu cậu không giục mình ăn thì cháo nguội rồi sẽ không ngon như vậy nữa”.

“Thực ra, hôm nay Bùi Trung Khải cũng hơi nóng..”.

“Mình hiểu,đúng là mình chưa tốt, anh ấy nói đúng nếu ai cũng chỉ biết việc của mình, không trao đổi thì công việc của chúng ta không thể nào mà tốt được”. Cố Hứa Ảo cắt ngang lời của Lỗ Hành, nói với vẻ rất vội vã, “Được rồi, ăn xong rồi , phải làm tiếp thôi”. Nói rồi cười rất tươi với Lỗ Hành, “Cậu định làm giám công đấy à ? Cậu mau về đi, không cần ở lại đây với mình đâu, cậu cũng có nhiều việc làm lắm cơ mà”.

Nhìn bóng nghiêng của, Lỗ Hành lắc đầu, cô ấy không cho cô thời gian và cơ hội để nói về Bùi Trung Khải .

Ngồi trong chiếc xe dưới sân, rất dễ dàng nhìn thấy đèn trong một căn phòng ở tầng mười hai vẫn sáng. Nhìn đồng hồ đã gần mười hai giờ đêm. Ở nhà đọc sách và tra cứu tư liệu xong, Bùi Trung Khải vẫn không sao thuyết phục được mình đi ngủ, cuối cùng lại lấy chìa khóa lái xe đến khách sạn, thấy đèn vẫn sáng đúng như dự đoán của anh. Dường như đã quyết định xong, anh tắt thuốc, xuống xe, đi lên gác. Trong phòng họp lớn ở tầng mười hai vẫn chỉ có cái bóng đơn độc của Cố Hứa Ảo, anh quay người rót một cốc sữa, cho vào lò vi sóng hâm nóng, rồi đặt bên cạnh Cố Hứa Ảo.

“Không cần phải lo cho tôi, sắp xong rồi. Lỗ Hành,cậu lên gác ngủ đi”. Một lúc lâu vẫn không nghe thấy tiếng đáp, quay lại nhìn cô mới biết đó là Bùi Trung Khải.

“Cần phải nghỉ thì phải nghỉ”. Bùi Trung Khải dựa vào mép bàn, nhìn khuôn mặt hơi sưng lên của Cố Hứa Ảo bị ánh sáng của màn hình làm cho xanh xao, trong lòng thấy xót, cô đã thức liền mấy đêm rồi.

“Tôi không muốn lại bị trách mắng nghiêm khắc vì cùng một việc”. Cố Hứa Ảo vẫn nhìn chăm chú vào màn hình, tay vẫn không ngừng gõ bàn phím.

“Hình như cô có suy nghĩ khác?”.

“Không có gì. Tất nhiên là tôi biết mình mắc lỗi gì”.

“Uống cốc sữa đi”.

“Không uống”.

“Cô nghĩ là tôi lấy việc công để trả thù riêng sao?”.

“Tôi không ấu trĩ như vậy. Tổng giám đốc Bùi, anh ở đây gây trở ngại rất lớn cho công việ của tôi. Tôi không có thời gian nói chuyện với anh về nguyên nhân sai sót. Nếu anh bằng lòng cho tôi bài học thì có thể chọn thời điểm khác”.

Nhìn Cố Hứa Ảo một hồi lâu, Bùi Trung Khải đứng dậy, chậm rãi nói: “Được rồi, tôi đi, nhớ uống sữa đấy. Những nội dung cần phiên dịch sau này còn rất nhiều, cô không có thời gian ốm đâu”.

Tiếng chân bước xa dần, Cố Hứa Ảo thở ra một hơi, lúc lắc đầu, rồi tiếp tục làm việc.

Khoảng ba giờ sáng, công việc cuối cùng đã xong., Cố Hứa Ảo gửi bản thảo tới chỗ in ấn. Tối hôm qua cô đã liên hệ với bộ phận đó. Sáng sớm họ sẽ tới để in và đóng thành tập. Cố Hứa Ảo thu dọn cốc sữa và đồ ăn đã nguội ngắt, cho vào sọt rác, sau đó xách laptop về nhà.

Đêm cuối hạ, thủ đô vào giờ này đã hết náo nhiệt, trở lại vẻ yên tĩnh, đâu đây đã thấy thoảng hơi lạnh của mùa thu. Cô nhớ đến hồi năm cuối đại học, vừa làm luận văn vừa hiệu dịch gấp lại còn phải chuẩn bị thi chứng chỉ phiên dịch, mỗi ngày chỉ ngủ có ba, bốn tiếng, và cũng thường xong việc trở về nhà khi trời sắp sáng. Những lúc đó trong lòng tràn đầy hy vọng, còn bây giờ chỉ là một thân hình mỏi mệt.

Sáng sớm hôm sau,Lỗ Hành nhìn Cố Hứa Ảo đang sắp xếp lại văn bản báo cáo, giật mình, hỏi:

“Cậu không về à?”.

“Vừa mới đến”.

“Hôm qua mấy giờ cậu về?”.

“Sau khi cậu về không lâu”.

Lỗ Hành nhìn đôi mắt thâm quầng của Cố Hứa Ảo, biết cô ấy không muốn nói nhiều về chuyện đó, bèn khuyên: “Cậu tiêu hao sức lực nhiều quá đấy, cẩn thận kẻo lao lực”.

Cố Hứa Ảo cười, đáp: “Mình là dân đen thấp cổ bé họng, làm sao mà chết nhanh như thế được?”.

“Hứa Ảo, đã có ai nói với cậu, cậu là một cô gái rất đáng yêu chưa?”. Lỗ Hành vuốt má Cố Hứa Ảo, khen: “Thật đấy, cậu có vẻ lạnh lùng của type người truyền thống, rất yêu nghề, rất thẳng thắn, khi cậu cười thì thực sự mê hồn, chỉ có điều cậu rất ít cười mà thôi”.

Cố Hứa Ảo ngây người, sau đó hắng giọng bối rối: “Đừng có thử thách mình, xu hướng tình cảm của mình hiện tại rất mơ hồ”. Nói xong, cô không nín được cười, bụng thầm khen, luôn châm chọc cho người khác vui vẻ, Lỗ Hành còn trẻ mà đã rất biết thương người, đó là một trong số vài người tốt mà cô gặp được hơn hai mươi năm qua.

Bùi Trung Khải bước vào bắt gặp đúng lúc Cố Hứa Ảo khoác vai Lỗ Hành, mắt cười tít, có thể nhận ra đó là nụ cười xuất phát từ đáy lòng. Anh đã từng nhìn thấy nụ cười châm biếm, nụ cười lạnh lùng và nụ cười e dè, mặc dù nó ở miệng người đẹp không thể coi là xấu, nhưng đều không thể đẹp và xao xuyến lòng người giống như nụ cười ấy. Trong lòng thấy cảm động, anh bèn rẽ vào.

Cố Hứa Ảo không kịp thay đổi sắc mặt, nhưng nụ cười đã dần dần tan biến trên khóe môi. Lỗ Hành sợ mọi người đều khó xử, bèn đáp: “Chuyện đàn bà, anh tò mò làm gì? Tò mò gϊếŧ chết con mèo đấy”.

Bùi Trung Khải đáp với vẻ rất bình tĩnh: “Không nói thì thôi, hà tất phải chụp mũ cho tôi thế”. Nói xong đi thẳng vào phòng họp.

Cố Hứa Ảo vẫn thấy hơi lo, mặc dù tay làm việc nhưng tai vẫn dỏng lên nghe mọi động tĩnh từ phòng họp, Lỗ Hành tuyên bố, tối nay đối tác nước ngoài sẽ tới Bắc Kinh, vòng đàm phán đầu tiên sẽ bắt đầu vào buổi chiều mai, nhân viên và các bộ phận liên quan chuẩn bị cho thật tốt, bắt đầu từ hôm nay, các thành viên trong tổ đàm phán đều phải ở lại khách sạn.

Cố Hứa Ảo biết, thử thách đã đến. Mặc dù thời gian vừa qua tiếp xúc với các nội dung chuyên ngành không ít, nhưng đây là lần đầu tiên cô làm phiên dịch cho một lần mua bán sáp nhập công ty xuyên quốc gia. Cô không khỏi cảm thấy căng thẳng, cứ lẩm nhẩm đọc tư liệu và cố gắng nhồi nhét vào đầu tất cả những gì tai nghe mắt thấy gần đây. Buổi tối ăn cơm cũng vội vàng rồi lại chạy lên gác, xem hết mấy đĩa DVD về các cuộc đàm phán thương nghiệp rồi mà vẫn không thấy yên tâm. Đúng lúc cô đang nằm vắt chân lên giường xem tài liệu thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa cộc cộc. Cố Hứa Ảo nói to: “Cửa không khóa đâu” rồi tiếp tục cúi đầu xem tài liệu.

“Căng thẳng quá phải không?”. Cố Hứa Ảo thấy bất ngờ khi Bùi Trung Khải đến một mình, cô cứ tưởng đó là Lỗ Hành. Trong lòng đang lo lắng, cô chẳng còn hơi sức đâu mà đề phòng, bèn đáp: “Tổng giám đốc Bùi tìm tôi có việc à?”.

“Cái này cho cô, có thể giúp cho cô đôi chút”. Bùi Trung Khải đặt đĩa DVD lên bàn, ánh mắt nhìn Cố Hứa Ảo như hữu ý như vô tình, sau đó rời mắt nhìn vào chiếc giường để đầy tài liệu. Cố Hứa Ảo thấy sởn gai ốc, hình như người đàn ông này đã nhìn thấy rõ tâm trạng lo lắng, căng thẳng của cô.

Bùi Trung Khải không ở lại lâu, có điều trước khi rời đi, mắt dừng lại trên người Cố Hứa Ảo mấy giây, khi bước ra tiện tay đóng cửa lại và nói: “Khách sạn cũng chưa hẳn đã an toàn, tốt nhất vẫn nên khóa cửa lại”.

Chờ anh đi khỏi, Cố Hứa Ảo nhảy xuống giường chạy đến khóa trái cửa lại, rồi đứng tựa vào cửa thở, tay đập đập lên ngực. Lúc đó đột nhiên cô mới nhận ra rằng mình chỉ mặc áo phông, cúi xuống nhìn có thể nhìn thấy thấp thoáng bờ ngực. Cái nhìn đầy ý tứ sâu xa và câu nói sau cùng của Bùi Trung Khải có lẽ muốn nhắc tới điều này, vừa xấu hổ, vừa giận dữ Cố Hứa Ảo nghĩ, dù sao thì cũng không phải chưa từng nhìn thấy.

Thêm Bình Luận