Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp

7.57/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trong tình yêu luôn có những lời hứa, nhưng lời hứa cũng chỉ mãi là lời hứa thôi. Truyện Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp xoay quanh một cô gái mồ côi có sức sống mãnh liệt luôn vươn lên để đạ …
Xem Thêm

Nhìn sang chiếc đĩa Bùi Trung Khải mang đến, Cố Hứa Ảo thầm tự hỏi, không biết trong đó có gì mà lại mang tới vào lúc nửa đêm và lại còn làm ra vẻ bí hiểm như thế nữa. Mở ra xem mới biết trong đó là toàn cảnh một cuộc đàm phán thương mại, có thể thấy đã có người lén quay lại. Xem xong cuộc đàm phán ấy, Cố Hứa Ảo thấy chấn động thực sự, mặc dù cô chỉ là phiên dịch, nhưng xét theo hiện tại thì thấy vai trò của phiên dịch hoàn toàn không dừng lại ở việc dịch trao đổi của hai bên mà cô còn phải tham dự vào cuộc đàm phán đó để có thể chuyển tải đúng thái độ của Nhạc Trung, vì cô là khâu cuối cùng và cũng là người cuối cùng chỉnh lại từng chi tiết.

Sáng sớm hôm sau, nhân lúc mọi người đều bận, Cố Hứa Ảo đem chiếc đĩa lặng lẽ trả lại cho Bùi Trung Khải, cô khẽ nói: “Cám ơn, và cả sự tin tưởng của anh nữa”.

“Thấy thế nào?”. Bùi Trung Khải nhét chiếc đĩa vào trong túi áo.

“Hay lắm”. Cố Hứa Ảo quả tình không tìm ra lời nào thích hợp hơn.

“Có ích là tốt rồi”.

Đàm phán bắt đầu theo kế hoạch, ngoài và Cố Hứa Ảo, những người tham gia đàm phán đều là những người làm việc ở Nhạc Trung. Cố Hứa Ảo biết mình giữ sứ mệnh rất lớn, ai ở đây tiếng Anh đều rất tốt, nhất là Bùi Trung Khải, nói chuyện bằng tiếng Anh không có vấn đề gì, tác dụng của phiên dịch dường như chỉ là tranh thủ thời gian để người đàm phán củng cố trận tuyến.

Bắt đầu, bầu không khí đàm phán tạm coi là bình thường, nhưng đến nội dung bàn về giá cả thì trận tuyến của hai bên lập tức phong kín, không ai chịu nhượng bộ, giá phía nước ngoài đưa ra quá cao, còn giá Nhạc Trung trả không sao đáp ứng được yêu cầu của đối phương, con số của hai bên chênh nhau gần gấp đôi. Lần đàm phán đầu dường như chỉ là khởi động làm nóng người, hai bên đều dừng lại ở đó, tạm dừng đàm phán ở chỗ đôi bên biết giá của nhau.

Có mấy người chưa va chạm nhiều, nôn nóng lớn tiếng chửi đối tác nước ngoài đưa ra cái giá quá hoang đường, cao gần gấp đôi, nếu đúng như vậy thật thì người nước ngoài việc gì mà phải bán mỏ, cứ để kinh doanh thu lợi chả tốt hơn à. Bùi Trung Khải tỏ ra là người có nhiều kinh nghiệm, vừa ra khỏi phòng họp lập tức gọi Lỗ Hành và kỹ sư trưởng vào phòng họp. Cố Hứa Ảo biết công việc không bình lặng như vậy, hai bên đều có những con bài chiến lược, cuộc đấu cuối cùng chính là để xem ai lợi hại hơn mà thôi. Về đến phòng, cô lại đem tài liệu ra xem lại lần nữa.

Tình hình ngày thứ hai cũng gần như ngày thứ nhất, hai bên vẫn giằng co nhau về giá cả, mặc dù đã đưa thêm điều kiện ưu đãi khác, nhưng vẫn không thể làm cho đối phương điều chỉnh lớn về giá, họ chỉ giảm giá 10% mà thôi.

Ngày thứ ba không sắp lịch đàm phán, đã tổ chức buổi dã ngoại để làm dịu bầu không khí. Trong lúc leo Trường Thành, mọi người vui vẻ nói chuyện, cả hai bên dường như đã quên hẳn chuyện gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây hai ngày trước. Mọi người cùng nói tiếng Anh nên Cố Hứa Ảo không cần dịch, cô chậm rãi đi sau cùng. Bùi Trung Khải, Lỗ Hành và đối tác nước ngoài đi cùng nhau, hình như họ đang nói tới một chuyện rất hài, cười vang lên. Giọng của Bùi Trung Khải trầm ấm, vượt lên những âm thanh khác lọt vào tai Cố Hứa Ảo.

Cố Hứa Ảo bước đi từng bước, khi leo lêи đỉиɦ, lại cảm giác rất không chân thực, có lẽ cảm giác thành công cũng chỉ như thế này. Đưa mắt nhìn về phía xa, tường thành dài và đài phong hỏa len lỏi giữa triền núi xanh như một con rồng khổng lồ. Gió từ đỉnh núi lùa đến, Cố Hứa Ảo không kìm được tay thành nắm đấm khua khua mấy cái.

“Cảm động thế sao?”. Bùi Trung Khải đã đứng bên cô từ lúc nào.

Nhớ tới chuyện chiếc đĩa, hoặc là hôm nay là một ngày thời tiết đẹp khiến người ta thấy sảng khoái, Cố Hứa Ảo mỉm cười, dễ chịu: “Chỉ là có chút hưng phấn”. Cô không tiện nói rằng vì ghét leo núi nên tận đến bây giờ cô mới đến Trường Thành.

Dưới ánh mặt trời, nụ cười chân thành không chút xã giao của cô rực sáng như ánh vàng trước mắt Bùi Trung Khải, đó là nụ cười thuần khiết nhất và không mang chút phòng vệ nào mà lần đầu tiên Cố Hứa Ảo dành cho anh, nó thực sự rất rạng rỡ. Bùi Trung Khải bị nụ cười ấy mê hoặc, bất giác bước về trước một bước.

Gió trên núi thổi tới, vì Bùi Trung Khải vận động nhanh, hơi nóng trong người phả ra, ùa vào mặt Cố Hứa Ảo khiến mặt cô cũng nóng theo . Hơi thở ấy rất quen thuộc , nó khiến người ta thấy nao nao, Cố Hứa Ảo cảnh giác, chân bất giác lùi về sau một bước, cô quên mất là mình đang đứng trên bậc thềm chứ không phải chỗ đất bằng.

“Cẩn thận!”. Bùi Trung Khải kêu to, tay đưa ra đỡ nhưng vãn không kịp ngăn lại mà chỉ túm được một vạt áo của Cố Hứa Ảo. Có Bùi Trung Khải đỡ nên cú ngã của giảm được mấy phần nguy hiểm, cô kịp lấy lại tư thế , túm vội lấy bức tường , loạng choạng mấy cái rồi ngã xuống bậc thềm.

Lỗ Hành nghe kêu, vội chạy tới đỡ Cố Hứa Ảo, nhưng vì Bùi Trung Khải ở gần hơn nên đã đỡ trước. Cố Hứa Ảo kêu lên một tiếng “Ôi cha”, trán toát mồ hôi, có lẽ chân cô đã bị trẹo.

Cố Hứa Ảo định tránh đôi tay Bùi Trung Khải, nhưng vì cổ chân bị đau, lại nghĩ nếu mình cứ giằng co thì mọi người lại xúm đến giúp đỡ, hôm nay cô không phải vai chính, vì thế mới không giằng ra mà mặc cho Bùi Trung Khải dìu. Nhìn kỹ thì thấy tay và đầu gối của cô đều bị xây xát, lòng bàn tay bị mài trên tường đau rát. Nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Lỗ Hành và vẻ thương xót của Bùi Trung Khải, cô cố nén cơn đau, cười và nói không sao, rồi còn cố đi mấy bước, tuy hơi cà nhắc nhưng vẫn làm ra vẻ không có vấn đề gì. Lỗ Hành cũng không tiện tỏ ra quá quan tâm, vì dù sao thì đối tác nước ngoài cũng đang có mặt ở đó, dặn Bùi Trung Khải chăm sóc cho Cố Hứa Ảo xong thì xuống núi.

Bùi Trung Khải luồn tay dưới nách đỡ Cố Hứa Ảo, để cô gần như dựa vào mình. Cố Hứa Ảo dường như có thể nghe thấy rất rõ tiếng đập trong l*иg ngực Bùi Trung Khải, cô lắc đầu, cô gạt những ý nghĩ lạnh lùng, nín thở chầm chậm bước xuống bậc thềm. Ở phía trước mặt có người bán gậy, cô cố đi về phía đó một chiếc, thử một chiếc thì cũng thấy đỡ hơn. Cô ngẩng đầu lên nói với Bùi Trung Khải: “Anh nhìn này, tôi có gậy rồi, anh không cần dìu tôi nữa đâu”.

“Còn phải đi xuống rất nhiều bậc, chống gậy rất khó”. Bùi Trung Khải chau mày nhìn vẻ cố tránh của Cố Hứa Ảo , nói thật lòng, anh vẫn đang nghĩ đến cảm giác thích thú trong đoạn đường ngắn ngủi vừa rồi.

“Được rồi. Anh còn phải đi cùng khách chứ”. Cố Hứa Ảo biết, dù dã ngoại là thời gian rỗi rãi, nhưng có lẽ hai bên vẫn đang phải tìm hiểu nhau, Bùi Trung Khải phải tới giúp Lỗ Hành .

“Ở đó đã có Lỗ Hành , không có tôi cũng không sao”. Bùi Trung Khải vẫn ngoan cố dìu Cố Hứa Ảo.

“Tôi sẽ đi chậm, Lỗ Hành thực sự cần anh giúp”. Cố Hứa Ảo khẽ gạt cánh tay của Bùi Trung Khải.

Nhìn đôi mắt sáng rực đang nhìn mình một cách thành khẩn, Bùi Trung Khải biết Cố Hứa Ảo không nói dối. Đúng là anh cần phải tới giúp Lỗ Hành, nhưng còn Cố Hứa Ảo, cô đứng một mình, trán ướt đẫm mồ hôi không biết là vì nóng hay vì đau. Dường như thấy được vẻ do dự của Bùi Trung Khải, Cố Hứa Ảo làm ra vẻ không sao, nói: “Tôi thực sự không sao đâu, anh tới giúp Lỗ Hành đi”.

“Vậy thì..đừng cố quá đấy, nếu thấy không được thì phải gọi người giúp”. Bùi Trung Khải dặn, anh đã nghĩ thông, công việc hôm nay là hỗ trợ Lỗ Hành chứ không phải làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Cố gắng lấy sức dò từng bước một, khi xuống tới chân Trường Thành, vừa duỗi chân lập tức thấy đau nhói, Cố Hứa Ảo vén quần lên, cổ chân đã sưng vù. Cô gọi điện đến khách sạn, cô biết mọi người còn có những hoạt động khác, Bùi Trung Khải và Lỗ Hành nhất thời chẳng tìm thấy đâu, hơn nữa lại cũng không tiện làm phiền họ, nhìn thấy một người phụ trách của tổ hạng mục họ Vương, Cố Hứa Ảo bèn chào và nói về nhà lấy một ít thuốc rồi sẽ quay trở lại, nhờ anh ta báo lại với Lỗ Hành một tiếng. Người ấy biết chân Cố Hứa Ảo bị thương, nhanh chóng đồng ý, lại còn nhiệt tình ra cổng gọi taxi giúp cô.

Thêm Bình Luận