Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp

7.57/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trong tình yêu luôn có những lời hứa, nhưng lời hứa cũng chỉ mãi là lời hứa thôi. Truyện Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp xoay quanh một cô gái mồ côi có sức sống mãnh liệt luôn vươn lên để đạ …
Xem Thêm

“Tiếng Anh của cô hôm nay tốt thật đấy, nơi đàm phán đã trở thành chỗ để cô bày tỏ tính nết từ bao giờ vậy?”.

Lỗ Hành nhìn thấy mặt của Cố Hứa Ảo biến sắc, vội đến kéo tay Bùi Trung Khải, Bùi Trung Khải ngồi xuống ghế, im lặng mấy giây, sau đó lại nói: “Lỗ Hành, cô cứ ra ngoài đi, tôi muốn nói với phiên dịch Cố mấy lời”. Nhìn ánh mắt có vẻ không yên tâm của Lỗ Hành, anh nói thêm: “Yên tâm đi, tôi không động đến cô ấy đâu, tôi chỉ muốn nói với cô ấy một chút về nghệ thuật đàm phán mà thôi”.

“Hôm nay cô không nên như vậy, cho dù cô cũng không vừa lòng với thái độ hống hách của đối phương”. Bùi Trung Khải hít một hơi thở sâu, nói với Cố Hứa Ảo bằng giọng bình tĩnh hơn: “Cũng không phải cô mới gặp tình huống này một, hai lần, sao hôm nay lại để xảy ra mất kiềm chế như vậy”. Bùi Trung Khải kiên nhẫn dò hỏi.

“Tôi đã làm không tốt, Nhạc Trung có thể cho một phiên dịch như tôi nghỉ, vì vốn dĩ tôi cũng chẳng có tác dụng gì”. Cố Hứa Ảo nắm tay lại, mắt nhìn thẳng về phía , nói: “Chẳng phải trong lòng mọi người các anh đều nghĩ như vậy về tôi còn gì?”.

“Cô đối xử với khách hàng của mình, đối xử với công việc của mình như vậy sao?”. Bùi Trung Khải tiến sát lại Cố Hứa Ảo, “Tôi cứ tưởng rằng cô là người cho dù mọi người nói gì vẫn có thể dũng cảm đối diện, vẫn có thể làm những việc mình nên làm!”.

“Đúng là nực cười, anh tưởng tôi là con gián đánh mãi không chết sao?”.

“Cô làm như vậy là không có trách nhiệm với bản thân”.

“Chính vì tôi có trách nhiệm với bản thân mình nên mới không để yên cho người ta vấy bẩn, không chịu mang cái tiếng bán rẻ linh hồn”. Cố Hứa Ảo kích động nói ra những uất ức trong lòng.

Bùi Trung Khải sững người, anh hoàn toàn không ngờ Cố Hứa Ảo lại nói ra những lời ấy và khóc. Nhìn thấy cô lau nước mắt bằng mu bàn tay, một hồi lâu anh mới nói: “Thôi được, tôi hiểu rồi, cô..về đi”.

Ra khỏi cửa, thấy Lỗ Hành đứng dựa vào bức tường tối diện, Cố Hứa Ảo không nói gì, cúi đầu đi thẳng. Lỗ Hành vội gõ cửa phòng Bùi Trung Khải và đi vào trong.

“Tôi cũng phần nào hiểu được tâm trạng của Hứa Ảo, chúng ta làm như vậy có phải là hơi quá tàn nhẫn với cô ấy không?”. Lỗ Hành nói.

Thực ra, Cố Hứa Ảo có để lộ tin tức hay không thì ngay ngày hôm sau sự việc đã được làm rõ. Bùi Trung Khải đã tìm hỏi tất cả tài xế taxi phục vụ ở khu vực khách sạn xem có ai đã từng chở một cô gái bị thương ở chân không. Vì chuyện mới chỉ diễn ra ngay hôm trước, hơn nữa Cố Hứa Ảo rất dễ nhận dạng nên cuối cùng, Bùi Trung Khải đã tìm được người tài xế taxi. Anh ta nhớ rất rõ, khi đưa Cố Hứa Ảo về nhà anh ta chờ ở trước cửa và giúp cô xách túi thức ăn tới chỗ gửi thú cưng, cả đi cả về chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ, hoàn toàn không thấy cô liên hệ với bất cứ ai, trên đường cô gái ấy còn giục anh đi nhanh một chút, nói rằng thời gian vắng mặt lâu quá là không được.

Cố Hứa Ảo đã nộp điện thoại, trong nhà lại không có điện thoại cố định, Bùi Trung Khải biết rõ điều này, do đó cũng loại trừ khả năng Cố Hứa Ảo về nhà dùng điện thoại liên lạc với người khác. Thời gian còn lại thì tài xế taxi đều có mặt, lại xem xét đến việc Cố Hứa Ảo hoàn toàn không có khả năng tiếp xúc với tài liệu mật, vì thế nhờ sự nỗ lực của Bùi Trung Khải, mối nghi ngờ về Cố Hứa Ảo cơ bản đã được loại trừ. Có điều, để tránh đánh rắn động cỏ, những người đứng đầu Nhạc Trung đã không nói rõ, chỉ cố tình gửi một phiên dịch khác hỗ trợ, mục đích là để tung hỏa mù mà đợi tìm ra người thực sự tiết lộ bí mật. Nhưng không ai nghĩ tới áp lực mà Cố Hứa Ảo phải chịu đựng.

Đúng lúc tâm trạng và tinh thần của Cố Hứa Ảo yếu đuối đến cực điểm, thì chủ tịch hội đồng trị Lỗ Hải Phong gọi Cố Hứa Ảo cùng đi ăn. Chỉ có cô và Lỗ Hải Phong , Lỗ Hành cũng không có mặt. Lỗ Hải Phong bắt tay cô với vẻ nhiệt tình và lịch sự, nói là muốn nói chuyện với cô. Đúng là ông chỉ nói những chuyện khác mà không hề nhắc đến sự việc kia một câu nào, lại còn gọi một lon sữa dừa, và nói nó rất tốt cho da.

“Nghe nói cô lớn lên ở Tô Thành. Đó là một nơi rất đẹp”.

Cố Hứa Ảo biết mình đã bị điều tra cặn kẽ, nên không nén được nói với vẻ tự hào: “Không ngờ chủ tịch cũng biết đến Tô Thành , đó là một nơi nhỏ bé”.

“Cũng không nhỏ đâu, phong cảnh rất đẹp”. Lỗ Hải Phong nói với vẻ xúc động.

“Chủ tịch đã tới Tô Thành rồi à?”. Cố Hứa Ảo thấy hơi ngạc nhiên.

“Hơn hai mươi năm trước, tôi đã tới đó, nhưng cũng chỉ ở lại đó một ngày”. Giọng của ông lộ rõ vẻ tiếc nuối.

“Tô Thành ngày đó khác với bây giờ, đã có rất nhiều thay đổi”. Thực ra mỗi năm Cố Hứa Ảo cũng chỉ về có một lần. Sau đó cả hai người đều chìm vào im lặng, dường như đều chìm trong ký ức rất khó gọi thành tên.

Cố Hứa Ảo không sao hiểu được ý tứ của Lỗ Hải Phong qua bữa cơm đó là gì.

Lỗ Hành cũng không hỏi ,thái độ của cô không có gì khác với trước đó, vẫn nhiệt tình như vậy, Cố Hứa Ảo cũng không tiện từ chối, hai người dường như lại trở lại thân thiết như cũ.

Tiến triển của đàm phán sau đó tương đối thuận lợi, vì tài chính của đối phương đang trong lúc căng thẳng, hơn nữa, các đối thủ cạnh tranh chưa hẳn đã có thể trả một lần được giá cao như thế, nên tình hình có lợi cho Nhạc Trung. Vòng đàm phán cuối cùng thực ra đã thêm vào không ít yếu tố chính trị, giá của đối tác thỏa thuận có thể coi là tương đối công bằng. Một tháng sau, tin tức Nhạc Trung lần đầu tiên thành công trong vụ mua bán công ty quy mô lớn của nước ngoài được báo chí đưa tin, dư luận trong nước xôn xao, cũng lập tức trở thành người nổi tiếng, báo đài tranh nhau phỏng vấn, đồng thời ông nhiều lần trở thành khách mời của chương trình kinh tế.

Mấy lần Cố Hứa Ảo xem chương trình kiểu ấy, chỉ mấy phút sau là cô lập tức đổi kênh. Tất cả mọi chuyện đều bị ém đi, việc rốt cục Cố Hứa Ảo có tiết lộ thông tin hay không không thấy nhắc đến, chỉ có điều trong bữa tiệc chia tay, Lỗ Hành quàng tay Cố Hứa Ảo uống rượu. Cố Hứa Ảo uống rất ít, còn Lỗ Hành sau khi đã uống gần hai lon bia đã ôm lấy Cố Hứa Ảo bày tỏ lòng mình, nói rằng cô xin lỗi, nói rằng tổ trưởng Vương đã về trước, hơn nữa còn bị điều xuống phòng xây dựng của công ty con của, thực chất là bị giáng chức, thậm chí sau này còn dần dần bị giáng xuống nữa, cô chỉ nói đến đó.

Ngoài tiền công, Nhạc Trung tặng cho mỗi người trong tổ hạng mục một phong bao. Dường như để bù đắp lại cho những mất mát của Cố Hứa Ảo, phong bao của cô rất dày. Sau lần hợp tác đó, trong một thời gian dài Cố Hứa Ảo không gặp Bùi Trung Khải , bữa tiệc hôm chia tay anh cũng chỉ đến nửa chừng rồi về trước. Cố Hứa Ảo tưởng rằng người đàn ông đã từng rất gần bên cô sẽ biến mất, vì thành phố này rộng lớn như vậy, nếu họ có gặp lại nhau thì đó phải là tình cờ.

Trở về Giai Dịch, Cố Hứa Ảo mới biết công ty đã thay ngôi đổi chủ, Đỗ Đức Minh giành quyền, Thân Vệ Quốc đã phải ra đi trong thất bại, mấy người thân tín của ông ta cũng lần lượt khăn gói rời khỏi công ty. Trước đây, Cố Hứa Ảo chỉ cảm thấy Đỗ Đức Minh giống như một người thầy, bây giờ cô mới nhận ra rằng ông cũng là một con người rất sắt đá, không chút nương tay trước đối thủ.

Sau khi trở về, Cố Hứa Ảo được Đỗ Đức Minh ra sức khen ngợi, vẫn dáng vẻ một người thầy khi nhìn thấy học trò cưng giành được thành tích tốt, không giấu được niềm vui mừng trên mặt. Nhưng, Cố Hứa Ảo biết, việc Đỗ Đức Minh gọi cô về, rồi cô lại bị Thân Vệ Quốc cử đi, cho dù là vì không biết làm thế nào hay là bị ép buộc thì như vậy cũng là một việc phản bội.

Về phòng làm việc đã xa hơn một tháng, Cố Hứa Ảo thấy nhân sự đã thay đổi mấy người, lần này có thể xem như công ty thay máu, những người được giữ lại nếu không phải là người của Đỗ Đức Minh thì cũng là những người ở vị trí chẳng mấy quan trọng hoặc là những người luôn cố tỏ ra tận tụy, trung thành. Những người gần gũi với Thân Vệ Quốc trước đây cơ bản đã từ chức và rời đi hết.

Thêm Bình Luận