Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp

7.57/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trong tình yêu luôn có những lời hứa, nhưng lời hứa cũng chỉ mãi là lời hứa thôi. Truyện Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp xoay quanh một cô gái mồ côi có sức sống mãnh liệt luôn vươn lên để đạ …
Xem Thêm

Bùi Trung Khải mỉm cười, nhưng không nói gì, Trên bàn bày một bộ đồ trà, anh chậm rãi đun một bình nước bên cạnh, rồi nhấc chiếc ấm trà bằng gốm màu nâu lên, giội nước sôi, sau đó cho trà vào, rồi lại giội nước sôi một lần nữa, những chiếc cốc uống trà cũng bằng gốm màu nâu, sau khi tráng qua nước sôi, anh rót trà vào đó, rồi mới ngẩng đầu lên, hỏi: “Có muốn uống một chén không, ngon lắm?”.

“Rốt cuộc là anh nói hay không?”. Cố Hứa Ảo giữ nguyên tư thế như lúc mới vào nhà, không hề nhúc nhích.

“Nói chuyện thì cũng phải có kiểu của nói chuyện”. Bùi Trung Khải nhấp một ngụm trà. Dường như Cố Hứa Ảo cũng kịp đưa ra một quyết định, cô bước tới, ngồi xuống chỗ đối diện với Bùi Trung Khải.

“Tôi muốn nói chuyện khác trước”. Bùi Trung Khải nhìn Cố Hứa Ảo một cái, “Ví dụ như cô được một người cho một món tiền, sự việc này không được tiết lộ ra ngoài, cô muốn tôi nói gì bây giờ?”.

“Nếu như anh đã không thể nói ra, vậy vì sao anh lại còn nhận lời?”. Mặt Cố Hứa Ảo đỏ bừng.

“Chuyện này đã qua rồi, cô cố chấp truy vấn đến cùng như vậy làm gì. Thực ra, có lẽ cô cũng đã phần nào biết đó là chuyện gì?”.

“Đúng vậy, tôi có thể đoán được một chút, nếu chuyện này chỉ dừng lại ở Nhạc Trung thì có lẽ tôi đã không truy hỏi, có điều đến bây giờ nó vẫn còn ảnh hưởng tới danh dự của tôi ở Giai Dịch”. Dường như thấy mệt, lưng của Cố Hứa Ảo không thẳng đơ nữa mà từ từ dựa vào ghế. Không khí trong nhà rất ấm, nhưng trong lòng cô thì rất lạnh, “Đến bây giờ, tôi chỉ muốn tìm một đáp án khiến mình hiểu rõ ràng mà thôi”.

Trong phòng chỉ có ánh đèn tỏa ra từ chùm đèn trên trần nhà, khuôn mặt Cố Hứa Ảo chìm trong bóng tối, mặc dù Bùi Trung Khải không thấy rõ khuôn mặt cô, nhưng anh vẫn cảm nhận được vẻ lạnh lùng và bất lực của cô gái kiêu hãnh và kiên cường này.

“Nếu đáp án không phải là điều cô thấy chấn động, thì cô sẽ làm thế nào?”.

“Biết và làm là hai việc khác nhau. Tôi chỉ muốn biết, sau đó thì quên tất cả”.

“Kể cả những người trước đây?”. Bùi Trung Khải nhướn mày.

“Như vậy cũng không phải là không thể được”.

“Tôi nên hiểu câu này của cô như thế nào? Cô muốn nói rằng hôm nay tôi nói cho cô biết sự thật, thì ngay lập tức chúng ta sẽ trở thành những người xa lạ, và tôi chẳng qua chỉ là một phương tiện bắc cầu?”.

“Tôi không nói như vậy”. Mặt đỏ bừng, đúng là cô có ý định đó thật, sẽ không qua lại với những người mà không phải là duyên phận của cô.

“Nhưng tôi lại hiểu như vậy. Tục ngữ có câu ‘Không có lợi thì không bắt đầu’, tôi nói ra sự thật, nói ra những bí mật mà Nhạc Trung ra sức che giấu, với tôi, như vậy là đã vi phạm đạo đức nghề nghiệp, nếu chuyện này lại được truyền đi từ miệng tôi, thì với thế lực của Nhạc Trung e rằng tôi cũng sẽ trở thành đối tượng tấn công”.

“Tôi sẽ không nói với bất cứ ai, chỉ nghĩ một mình cho rõ ràng thôi”. Cố Hứa Ảo vội vàng tỏ rõ thái độ.

“Nếu lòng tin mà đơn giản như vậy thì cần gì phải có cam kết, giao kèo?”. Nhìn vẻ giận dữ của, Bùi Trung Khải nói tiếp: “Cô thấy đấy, nếu tôi nói cho cô biết, tôi sẽ đứng trước hai khả năng thất tín của cô: Một là cô nói ra ngoài làm tôi trở thành kẻ bất nghĩa. Hai là cô lợi dụng xong rồi không thèm đếm xỉa đến tôi nữa. Vì vậy, tôi cảm thấy chúng ta cần phải có một cam kết để đề phòng bất trắc”.

“Nếu anh cứ nghĩ về tôi như vậy thì tôi cũng chẳng còn cách nào khác. Vậy anh hãy nói cam kết của anh đi”. Cố Hứa Ảo nghĩ, người đàn ông này ranh ma như vậy là muốn chứng minh anh ta đang đàm phán sao?

Bùi Trung Khải bình tĩnh rót trà, đổ nước trà đã lạnh trong chén của Cố Hứa Ảo đi, rót nước trà nóng vào, rồi cầm chén lên. Mãi cho tới khi Cố Hứa Ảo mất hết kiên nhẫn ngồi dựa trở lại ghế, cắn ngón tay không thèm để ý đến anh nữa, Bùi Trung Khải mới chậm rãi nói một câu: “Tôi nghĩ có một cách rất đơn giản, có thể tránh được hai điểm trên, cô nhận lời làm bạn gái của tôi”.

“Ý anh là gì?”. Trong chốc lát Cố Hứa Ảo không kịp phản ứng lại, hỏi lại theo phản xạ tự nhiên.

“Rất đơn giản, làm bạn gái của tôi, thì khả năng thất tín thứ hai sẽ không còn nữa, như vậy với khả năng thứ nhất tôi cũng dễ giải thích hơn, ví dụ nói rằng không cẩn thận đã nói ra trong lúc ngủ mơ, bạn gái nghe được, đó cũng là chuyện chẳng biết làm thế nào”.

“Ai là bạn gái của anh, ai ngủ cùng anh? Anh dựa vào đâu mà nghĩ rằng tôi sẽ chấp nhận điều kiện vô duyên đó của anh!”. Cuối cùng Cố Hứa Ảo đã hiểu ra, chẳng qua Bùi Trung Khải muốn đùa cợt với cô mà thôi. Cô đứng bật dậy, chiếc khăn trên cổ theo đà văng mạnh hất đổ cốc trà, nước đổ ra bàn. Nhìn dòng nước lênh láng trên bàn, Cố Hứa Ảo nói rành rọt từng tiếng: “Bùi Trung Khải, anh cho rằng mọi người đều là lũ ngốc hay sao?”.

Cô vừa lao đến cửa thì nghe thấy Bùi Trung Khải nói ở phía sau: “Cố Hứa Ảo, anh thừa nhận anh đã bị em hấp dẫn. Sau sự việc của Nhạc Trung, anh cho rằng cơ hội hợp tác của chúng ta sẽ càng mong manh, cho nên không còn nhiều sợi dây liên hệ, nhưng anh biết, nếu có một ngày em chịu chủ động đến tìm anh, thì sự việc sẽ không còn đơn giản như thế nữa. Hôm nay, em đã tìm đến đây, đừng trách anh, anh nghĩ chúng ta không thể không có những ngày tiếp theo”.

Đây là địa bàn của Bùi Trung Khải , thái độ của anh mạnh mẽ như vậy, khiến Cố Hứa Ảo bất giác lùi về phía sau một bước, rồi sau đó bị anh giữ chặt lấy vai, một nụ hôn chiếm đoạt và ngang tàng lập tức phủ xuống. Cố Hứa Ảo vùng vẫy liền bị ép và khung cửa, dù đã cách một lần áo khoác cô vẫn thấy đau.

Bùi Trung Khải ghì chặt lấy Cố Hứa Ảo như muốn khảm cô vào cơ thể mình. Nụ hôn ấy đầy khát khao Lần gần đây nhất anh hôn cô là vào hơn 4 tháng trước đây, trong căn nhà nhỏ của cô, họ nói với nhau về hôn nhân như diễn kịch, rồi sau đó rời xa nhau một cách rất không vui vẻ.

Tay của Cố Hứa Ảo vì túm chặt chiếc khăn nên bị giữ lại trước ngực, sức lực chênh lệch khiến cô bất lực chịu đựng những cái hôn ngấu nghiến của Bùi Trung Khải. Cảm giác hối hận khi để người khác đùa cợt và sỉ nhục trào dâng trong lòng, cô đã ngây thơ nghĩ rằng Bùi Trung Khải sẽ vì tình cũ mà giúp đỡ mình, đến lúc này ngay cả tình cảm cũng bị người khác giẫm xuống dưới chân mà đùa cợt. Bỗng nhiên, dạ dày đang bất ổn của cô cuộn lên theo phản xạ có điều kiện, khiến Cố Hứa Ảo vừa phải chịu cảm giác đau rát trên môi khi liên tiếp bị chiếm đoạt, vừa phải chịu cơn đau quặn trong dạ dày. Không biết môi ai đã bị rách khiến vị máu tanh dâng lên miệng, cơn buồn nôn cố kìm xuống giờ đây càng cuộn lên, không kịp nghĩ gì thêm, Cố Hứa Ảo đẩy mạnh Bùi Trung Khải ra rồi loạng choạng chạy vào nhà vệ sin . Đã hai ngày hầu như cô không ăn gì , vì vậy mà nôn hoàn toàn là nước chua, cuối cùng cũng nôn ra cả dịch vị, người vã đầy mồ hôi, cô gục xuống trước bồn rửa tay.

Một tay Bùi Trung Khải đỡ lấy thân hình sắp đổ của Cố Hứa Ảo từ phía sau, một tay đưa một cốc nước lọc cho cô, tiện tay cởi chiếc khăn đã ướt, rồi cả chiếc áo khoác dày trên người cô. Sau khi được Bùi Trung Khải dìu vào ghế, Cố Hứa Ảo chỉ còn đủ sức thở, con người cứng cỏi lúc trước trong chốc lát mềm như bún.

Nhìn khuôn mặt xanh tái, Bùi Trung Khải chau mày: “ Em định chết đấy à?”.

Cố Hứa Ảo nhắm chặt mắt, lúc này cô không còn hơi sức đâu mà nói, càng không thể đấu khẩu với Bùi Trung Khải. Một lúc lâu sau, cô mở mắt ra, trong phòng không có ai, cô nhìn quanh tìm áo. Bùi Trung Khải bước từ trong bếp ra thấy Cố Hứa Ảo đang mặc áo khoác định đi, vội chạy tới giữ lại, vì động tác của Bùi Trung Khải quá mạnh nên ngã phịch xuống ghế.

“Tôi không muốn được biết sự thật gì nữa”.

“Em đang bị kích động, như thế mà vẫn cứ đòi đi sao?”.

“Cứ coi như tôi chưa từng đến tìm anh, anh hãy để cho tôi đi đi”.

“Anh đến mức khiến em thấy buồn nôn như vậy sao? Em hãy ngoan ngoãn ở lại đây đi, anh không động đến em nữa đâu”. Bùi Trung Khải nói xong câu đó thì quay người trở lại bếp

Thêm Bình Luận