Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp

7.57/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trong tình yêu luôn có những lời hứa, nhưng lời hứa cũng chỉ mãi là lời hứa thôi. Truyện Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp xoay quanh một cô gái mồ côi có sức sống mãnh liệt luôn vươn lên để đạ …
Xem Thêm

“Tùy anh muốn nghĩ gì thì nghĩ. Anh tìm tôi có việc gì?”.

Ráng chiều di chuyển bên ngoài cửa sổ khiến cho thành phố rực rỡ như sàn nhảy, mỗi người giống như bị bắt phải đi đôi giày màu đỏ và nhảy không ngừng, có điều, bây giờ cô phải dừng lại để lấy hơi.

“Xem ra, chuyện khiến em u uất giờ đã không còn quan trọng nữa. Tốt lắm, xuống đi ăn cơm đi”. Bùi Trung Khải nói.

“Muộn rồi, tôi muốn nghỉ ngơi”. Cố Hứa Ảo từ chối.

“Anh đang ở dưới sân”.

Cố Hứa Ảo nhoài người nhìn qua cửa sổ xuống, trời tối mò không nhìn thấy gì, trong lòng khong khỏi sửng sốt, nói: “Tôi không có ở nhà”.

“Xuống đi”.

“Tôi đã nói là tôi không có ở nhà rồi mà”.

“Vậy để anh lên nhé”.

Bất an, mệt mỏi và hoang mang đột nhiên chuyển thành cơn giận, Cố Hứa Ảo cao giọng nói: “Vì sao tôi phải xuống? Anh bảo xuống là tôi phải xuống sao? Tôi muốn ngủ!”. Cố Hứa Ảo tắt điện thoại. Trước Bùi Trung Khải, cô luôn cảm thấy nóng nảy và bất an.

Điện thoại không đổ chuông nữa, một hồi lâu sau vang lên tiếng “đing đang”, một tin nhắn được gửi đến, “Nói em là con mèo bị giẫm vào đuôi không hề quá chút nào”. Cố Hứa Ảo tức giận, tháo pin ném điện thoại sang một bên.

Cuộc sống bỗng chốc của Cố Hứa Ảo trở nên đơn giản, lên mạng gửi hồ sơ. Trong một tuần tới phỏng vấn ở ba công ty. Tên của cô và đôi chút tiếng tăm của Giai Dịch trong nghề khiến công ty tuyển dụng ít nhiều thấy ngạc nhiên, mãi cho tới khi gặp cô và phỏng vấn chuyên môn họ mới dám tin đó là Cố Hứa Ảo, ngay lúc đó thì tỏ ra rất phấn khích, nhưng sau đó lại không hề có hồi âm.

Cố Hứa Ảo đang trên đường tới phỏng vấn ở công ty thứ năm, công ty thứ tư gọi điện đến, thật tâm khen ngợi trình độ của cô nhưng lại khéo léo nói rằng không thể tiếp nhận cô. Cố Hứa Ảo nghe một loạt những lời khách sáo thì có linh cảm khác lạ, buột miệng hỏi vì sao. Đối phương ấp úng một hồi lâu rồi nói, năng lực của cô rất tốt, thế mà Giai Dịch còn không ở lại được, huống chi công ty của họ. Cố Hứa Ảo đứng trước cổng tòa nhà, trong lòng lờ mờ hiểu ra đôi chút, bèn không hỏi nữa, cô đã biết tình hình tiếp theo chắc cũng không khá hơn gì. Nghĩ vậy, cô bèn gọi điện cho người phụ trách nơi cô đang định tới phỏng vấn, xin lỗi vì cô không đến được, rồi đi về.

Vừa đi được vài bước thì nghe thấy có người gọi, đứng lại nhìn xung quanh, thì ra là Tề Huy và một người nữa từ tòa nhà đi xuống.

Tề Huy nói với người bên cạnh mấy câu rồi nhanh chân bước tới cười và nói: “Tôi chỉ gọi thử xem thôi, thế mà đúng là cô thật. Cô tới đây làm việc à ?”.

Cố Hứa Ảo cũng thấy ngạc nhiên, đã nửa năm rồi cô không gặp Tề Huy, cô mỉm cười đáp: “Đúng là rất bất ngờ. Anh làm việc ở đây à?”. Thấy Tề Huy gật đầu , rồi lại thấy anh cầm túi, cô nói đùa: “Mới mấy giờ mà đã về rồi?”.

Người cùng đi với Tề Huy lúc này cũng đi tới, nói xen vào: “Anh ấy là ông chủ, muốn về lúc nào thì về lúc ấy”.

Cố Hứa Ảo che miệng cười: “Xin lỗi nhé, xin lỗi nhé, là tại tôi có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn, chào tổng giám đốc Tề”.

Bị chỉ rõ thân phận, Tề Huy có phần mất tự nhiên, sợ Cố Hứa Ảo nghĩ khác, bèn trừng mắt nhìn người bên cạnh: “Còn không mau đi làm việc đi?”.

“Thật lòng xin lỗi, đúng là tôi không biết thật”.

“Ôi dào, bạn bè với nhau có gì đâu. Công ty của tôi cũng chỉ là công ty nhỏ, chẳng có gì đáng nói, không được gọi tôi là tổng giám đốc đâu, như thế là hại tôi đấy”. Tề Huy vội cắt ngang lời của Cố Hứa Ảo .

Cố Hứa Ảo mím môi không nói gì, đây không thể là nơi mà công ty nhỏ có thể thuê được. Tề Huy mời cô vào uống cà phê ở quán cà phê tầng dưới, dù sao cũng chẳng có việc gì, nên cô cũng không từ chối, cô cảm thấy nói chuyện với rất thoải mái.

“Bây giờ đang làm hạng mục gì thế?”.

“Cũng không có gì”. Ngừng một lát, Cố Hứa Ảo nói thật, “Bây giờ tôi đang chờ xin việc, vừa rồi tôi đến đây định đi phỏng vấn”.

Tề Huy ngây người, tiếp lời: “Còn có chuyện cô không tìm được việc làm sao?”.

“Chưa hẳn là như vậy, công ty này là công ty thứ năm”. Lúc này Cố Hứa Ảo nói về tất cả những chuyện đó như trò cười, cô không ngờ Giai Dịch, hay Đỗ Đức Minh lại “chiếu cố” đến cô như vậy.

“Sao lại thế được? Chà, miếu của chúng tôi nhỏ, chứ nếu không tôi sẽ mời cô tới”. Tề Huy không biết an ủi cô thế nào.

“Anh làm biết nguyên nhân tôi bị từ chối..”. Nhìn thấy Tề Huy có vẻ bối rối, Cố Hứa Ảo cười nói: “Công việc của công ty anh không phải chuyên môn của tôi, nên dù có mời thì tôi cũng không tới. Đừng lo tôi bị chết đói, tôi vẫn được mời đi dịch cabin, nên chuyện nuôi sống bản thân không thành vấn đề”.

Tề Huy đi trước, ngồi lại cầm tờ tạp chí đọc chơi, bất giác ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Tống Văn Khải đi vào. Cô đã giả như không nhìn thấy, thu dọn đồ đạc để rời đi, không ngờ Tống Văn Khải nhìn thấy và đi tới: “Ồ, tổ trưởng Cố, sao lại rỗi rãi tới đây uống cà phê thế này?”.

Cố Hứa Ảo gập cuốn tạp chí lại, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Tống Văn Khải: “Tình cờ quá đấy, chào anh Tống”.

“Tôi thì không tình cờ đâu, tôi làm việc ở đây, Thế Phong Thành Dịch”.

“Hì hì, hôm nay đã phụ ý tốt của phiên dịch Tống, thật sự là ngại quá”.

Sắc mặt của Tống Văn Khải thoắt đỏ bừng, thoắt xám lại. Đúng vậy, khi hồ sơ của gửi tới Thế Phong Thành Dịch , anh ta có phần ngạc nhiên, rồi sau đó nghĩ, đúng là Đỗ Đức Minh làm rất triệt để, đến cả Cố Hứa Ảo cũng phải thôi việc. Thế là anh ta bảo trợ lý nhân sự gửi thư mời cô đến phỏng vấn. Theo tưởng tượng của anh ta, anh ta sẽ đánh đòn phủ đầu khi gặp lại Cố Hứa Ảo, rồi sau đó sỉ nhục cô. Nhưng khi anh ta đang đắc ý chờ đợi đến giờ phỏng vấn thì trợ lý nhân sự đến báo Cố Hứa Ảo không đến. Vì thế mà trò hay anh ta chuẩn bị không có đất diễn, trong lòng rất tức tối. Không ngờ, buổi trưa lại gặp cô ở dưới tòa nhà.

“Mắt của tổng giám đốc Đỗ đúng là không bói ra giọt nước mắt, cái màn thanh trừng cận thần này làm mạnh tay thật, đến cả tổ trưởng Cố, tướng giỏi công to cũng không được miễn. Đáng tiếc, đáng tiếc!”.

“Anh muốn nói gì?”. Cố Hứa Ảo nghe thấy kiểu nói kỳ quặc của anh ta, không nén được lạnh lùng hỏi lại.

“Không có gì, chẳng qua là thấy tò mò chút thôi. Xem ra bàn tay che chở của tổng giám đốc Trung Đỉnh cũng không giúp cho cô thoát khỏi tai nạn, cuối cùng thì vẫn bị quét ra khỏi cửa”. Thất bại trong sự nghiệp và thất bại trong chuyện tình cảm đã khiến Tống Văn Khải trở nên nhỏ nhen thảm hại, “Cô tưởng rằng người khác không nhìn thấy quan hệ giữa cô với tay tổng giám đốc Bùi ấy hay sao?”.

Trong thời gian làm việc cùng nhau, với con mắt của một người đàn ông bụng dạ hẹp hòi, Tống Văn Khải đã rất chú ý đến từng người đàn ông bên cạnh Cố Hứa Ảo, Bùi Trung Khải gần cô rất nhiều, hơn nữa thái độ đối với cô cũng rất khác. Đến khi sự việc anh ta và Thân Vệ Quốc tiết lộ bí mật bị lộ tẩy, anh ta, Thân Vệ Quốc và những người cùng bè phái đều bị liên đới và đã nhân dịp giậu đổ bìm leo, đẩy họ ra khỏi Giai Dịch, còn Cố Hứa Ảo người cũng liên quan đến sự việc này đang ở trong Nhạc Trung thì lại không làm sao, sau đó thì được biết, Bùi Trung Khải đã đưa ra bằng chứng để bảo vệ cho Cố Hứa Ảo. Có điều, anh ta không ngờ rằng Đỗ Đức Minh tàn nhẫn đến như vậy, đã tìm đủ mọi cách để gây khó khăn cho Cố Hứa Ảo.

“Tống Văn Khải, tôi tôn trọng anh nên gọi anh là phiên dịch Tống, đó là vì thấy anh cũng có chút ít năng lực chuyên môn, nhưng bây giờ thì tôi cảm thấy anh thật đáng thương, anh đã đổ lỗi thất bại của mình cho người khác, mà không hề tự vấn lại mình. Tôi thấy rất may là hôm nay đã không đến phỏng vấn, cảm ơn sự giúp đỡ tốt bụng của anh. Tôi đã không để anh được toại nguyện, xin lỗi nhé!”. Cố Hứa Ảo cầm túi lên, quay người bỏ đi, nói chuyện với con người này chẳng khác nào tự làm ô nhục sự tôn nghiêm của bản thân.

Thêm Bình Luận