Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp

7.57/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trong tình yêu luôn có những lời hứa, nhưng lời hứa cũng chỉ mãi là lời hứa thôi. Truyện Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp xoay quanh một cô gái mồ côi có sức sống mãnh liệt luôn vươn lên để đạ …
Xem Thêm

“Anh Bùi, anh việc gì phải tức giận, cô ta như vậy, anh bỏ cũng đáng”. Cô gái thản nhiên bình luận. Thấy không ai nói gì, cô gái tưởng mình đã nói đúng.

“Thích thì gặp, không thì thôi. Cô ta chẳng hiểu quy tắc, cứ tưởng hào phóng như anh Bùi sẽ không đối xử tệ với mình, lại còn cứ muốn hơn!”.

“Lúc đầu đã không muốn thuê nhà của cô ta rồi, đủ thứ quy định, không cho làm cái này, không được làm cái khác. Người đâu mà kỳ quặc hết chỗ nói, chắc anh cũng phải chịu không ít nhỉ”.

“Anh Bùi,…”

Tề Huy cũng ý thức được cô bạn mình đã quá nhiều lời, đang định ngăn lại thì Bùi Trung Khải đã bẻ lái, cho xe dừng bên đường, sầm mặt lạnh lùng nói với cô gái kia: “Xuống xe”.

Tề Huy lên tiếng: “Bùi Tử, đừng chấp trẻ con”.

“Hơn hai tuổi rồi còn trẻ con à? Chúng ta mười lăm, mười sáu tuổi đã có tiếng tăm rồi. Cậu đừng nói gì nữa, nếu không cậu cũng xuống luôn đi!”. Bùi Trung Khải lạnh mặt.

Tề Huy biết tính Bùi Trung Khải, nói giở mặt là giở mặt liền, và cũng biết anh là người cứng rắn, nói một là một, nên quay sang xua tay, nói với cô gái: “Em xuống trước đi”.

Cô gái nước mắt rưng rưng: “Đây là đường vành đai ba, em biết làm thế nào? Tề Huy, em biết làm thế nào?”.

Tề Huy nhìn ra phía ngoài xe, vẫn may chưa phải là đường trên cao, móc ví ra mấy trăm tệ đưa cho cô gái. “Gọi taxi nhé”.

Cô gái biết không thể tiếp tục ngồi lại được, sụt sịt xuống xe. Bùi Trung Khải lập tức rồ ga lao vọt đi, không chút thương hoa tiếc ngọc.

“Cậu có cần phải so đo với đàn bà như vậy không?”. Tề Huy châm một điếu thuốc.

“Cậu không cảm thấy cô ta đã quá nhiều lời sao? Chưa từng thấy cô gái nào lại tự đắc đến như vậy!”.

“Ôi ôi, bỏ qua đi, bỏ qua đi, Bùi Tử, chẳng qua cũng chỉ vì một cô gái thôi, cậu tức làm gì? Không lẽ Bạch Cốt Tinh đó vẫn chưa bị cậu hạ gục, mà lại còn khiến cậu bị tổn thương? Ai da..”, còn chưa nói hết câu Tề Huy đã bị Bùi Trung Khải thụi cho một quả. Tề Huy nhăn mặt, tay này ra tay thật, chắc là bị nói trúng rồi.

Xe tới nơi, Bùi Trung Khải ném đám hành lý trước ngôi nhà Tề Huy thuê cho cô bạn gái, rồi bảo Tề Huy xuống xe. Tề Huy biết lúc này Bùi Trung Khải chưa thể nào trở lại bình thường được, nên lập tức xuống xe, rồi hét với theo chiếc xe vừa rời đi: “Hôm nay tôi mời cậu đi bả uống rượu”.

Cô bạn gái về muộn hơn Tề Huy nửa tiếng, mặt mày ủ rũ, cũng không thèm nhìn Tề Huy. Tề Huy nhờ mấy người khác chuyển đồ lên, cô gái mặc kệ anh bận rộn thu dọn, sắp xếp, còn mình hết cáu kỉnh lại càu nhàu. Tề Huy thấy cô cũng thật đáng thương, nhưng ai bảo cô phạm vào đại jỵ của Bùi Trung Khải. Bùi Trung Khải ,không thích nhất là những cô gái lắm lời. Tề Huy bước tới ôm lấy bạn gái, bị đẩy ra nhưng anh vẫn sấn đến, rồi không để cho cô kịp phản ứng liền hôn lên đôi môi cô. Tuy đó chỉ là một nụ hôn lướt qua, nhưng cô gái dần dần không vùng vẫy nữa mà ôm lấy Tề Huy, rồi hai người lập tức tiến đến giường, hổn hển làm hòa.

Chuyện xong, cô gái nức nở: “Bùi Trung Khải là gì mà anh sợ anh ta như vậy? Hồi nhỏ anh ta dẫn anh đi đánh nhau thật, nhưng bây giờ anh cũng là một ông chủ rồi sao anh còn sợ anh ta như vậy? Anh ta làm gì được anh cơ chứ! Anh nghĩ đến điệu bộ sợ sệt của anh trước mặt anh ta hôm nay mà xem!”.

Tề Huy châm điếu thuốc, chau mày, ôm cô gái trở lại, dịu dàn nói: “Chẳng phải em cũng đã biết tính cậu ấy rồi còn gì, đối với ai mà cậu ấy chẳng như vậy. Thôi nào, không nói chuyện về cậu ấy nữa. Em nghỉ một lát đi, anh đi đây”. Nói xong, không để ý đến phản ứng của cô gái, Tề Huy mặc quần áo rồi đi.

Ra khỏi cửa, Tề Huy gọi điện cho Bùi Trung Khải: “Bùi Tử, đi uống rượu đi. Đến Sắc Độ nhé, tôi chờ cậu ở đó”.

Công việc của Tề Huy khá nhàn, làm nửa năm nghỉ nửa năm. Anh mở công ty quảng cáo, chẳng phải sáng tạo gì, chỉ lad tích trữ nguồn lực để mua truyền thông, nói trắng ra là đại điện cho khách hàng đến mua thời lượng quảng cáo, một năm có được đơn hàng của mấy khách hàng lớn là coi như dư dả, ký hợp đồng xong là mời khách hàng tới tụ điểm ăn hơi để củng cố quan hệ.

Khi Tề Huy tới quán Sắc Độ đã thấy Bùi Trung Khải ngồi trước quầy rượu, trò chuyện với cô gái bên cạnh, xem ra cô gái kia đang tìm cách thu hút anh. Bùi Trung Khải đúng là giỏi, không cần phải làm gì cũng có con gái tiếp cận,

Tề Huy chào hỏi phục vụ quen rồi đến ngồi xuống bên cạnh, Bùi Trung Khải tỏ ra rất hờ hững với cô gái kia. Tề Huy đang định hỏi Bùi Trung Khải thì lại thấy một cô gái tóc còn ngắn hơn cả anh đi tới. Cô ta choàng tay ôm lấy cổ Bùi Trung Khải, nói với giọng thân thiết: “Anh Bùi thân yêu, anh đây rồi”.

Bùi Trung Khải chợt nhớ ra đó là cô gái anh gặp ở hộp đêm tại thành phố biển, hình như cô ta tên Tiểu Mễ. Anh khẽ gạt tay cô gái đó ra, nói bằng giọng bình thản: “Đã lâu không gặp”.

Cô gái ngồi bên vốn đã định nổ cơn tam bành, nhưng thấy Bùi Trung Khải đúng là quen với cô gái ngông cuồng tự nhiên xuất hiện kia, thì biết ý cầm ly rượu đi chỗ khác tìm mối mới.

Tiểu Mễ mặc áo trễ cổ màu đỏ, không đeo trang sức, khiến khoảng ngực càng trắng hơn. Cô ngồi ngay xuống thế chỗ cô gái vừa bỏ đi, tay đặt trên gối Bùi Trung Khải, yểu điệu trách: “Lần trước không nói gì đã bỏ đi, nhưng có duyên nên hôm nay đã gặp lại. Đúng là nên uống mừng rồi”. Nói rồi nháy mắt tinh nghịch đầy phong tình và điệu đà.

Bùi Trung Khải thay đổi tư thế chân, khiến bàn tay Tiểu Mễ tuột khỏi đầu gối anh, nhưng cô không lấy đó làm ngượng. “Em có bạn ở đằng kia, em đến chào một tiếng”, nói rồi đứng dậy, tay đặt lên vai Bùi Trung Khải, áp cả người vào anh, miệng ghé sát vào tai anh, nói: “Bùi Trung Khải, I miss you”, sau đó mới đứng thẳng dậy, cầm ly rượu đi về phía tối.

“Bùi Tử, cậu cũng quen với cô ta sao?”. Tề Huy không nén được hỏi.

“Không quen, cô ta là ai vậy?”. Bùi Trung Khải nhấp một ngụm rượu, đáp với vẻ không mấy để tâm.

“Mọi người đều gọi cô ta là Tiểu Mễ, tên thực là Mễ Tình Văn, người và tên chẳng ăn nhập gì với nhau. Bố cô ta là người cũng rất gớm, có quan hệ với xã hội đen, hồi trước từng là một người chuyên nhận thầu , sau đó không hiểu sao lại trở thành một ông chủ kinh doanh địa ốc có tiếng. Mấy hôm trước tôi còn thấy ông ta huênh hoang trên truyền hình lầ sẽ tạo ra những ngôi nhà cao cấp cho những ngừoi thành ôcng. Tiểu Mễ có học hơn cha, cô ta vừa đi du học ở nước ngoài về, trong thời gian một tháng cậu đóng cửa tu hành, cố ta đã kịp để lại tên ở khắp các hộp đêm chốn kinh thành, nghe nói không có việc gì là không dám làm. Cậu đừng có dây vào cô ta”.

Bùi Trung Khải vẫn nhấm nháp rượu, “Tôi thực sự chẳng có hứng thú gì với kiểu người như vậy”.

“Nhưng tôi lại thấy cô ta rất có hứng thú với anh, cẩn thận vẫn hơn”. Tề Huy nhìn về phía tối với vẻ không yên tâm, cô gái đó đang điên cuồng uống rượu với hết người này đến ngườik hác, chẳng còn phân biệt được đàn ông với đàn bà trong đám người hỗn độn đó. Nhìn mà thấy ghê. Trò này không phải là anh chưa từng chứng kiến, nhưng nhân vật chính là những người trẻ tuổi, hơn nữa lại chủ động, điều quantrọng là động tác uống rượu, không phải là ám muội mà chính xác hơn là kí©ɧ ŧìиɧ. Tề Huy cảm thấy mình đã già, thực sự không thể nào chơi trò đó được nữa.

Cô gái kia biết tên mình, Bùi Trung Khải nhíu mày, không biết trời cao đất dày lại định đem trò lố gì ra dụ anh, biết đâu Bùi Trung Khải này cũng từng là bậc thầy phá gia chi tử.

Bùi Trung Khải giận dữ không phải vì có người nhận ra anh trong quán rượu, chuyện này anh đã gặp nhiều rồi. Ít nhất một nửa trong số những người đến đây là để tìm trò lạ, bao gồm cả kẻ đi săn và người được săn tìm. Lý dó anh đến quán bar giải sầu, chính là vì cô gái có cái tên Cố Hứa Ảo đã khuấy động anh.

Bùi Trung Khải không phải là chàng trai mới mười chín tuổi đôi mươi, nhưng bản tính anh vống ngang ngạnh, càng những thứ không có được thì anh lại càng hứng thú. Anh chắc chắn Cố Hứa Ảo không phải là người muốn bắt cố thả, cũng không có tâm cơ chơi đùa cùng anh, mà cô thực sự không có hứng thú gì với anh, thấy mặt anh thì không giấu nổi vẻ chán ghét không muốn nhìn. Bùi Trung Khải làm sao chịu nổi khi bị đối xử như vậy, từ trước đến nay anh muốn gì được nấy, quan hệ với phụ nữ luôn xuôi chèo mst mái, chưa có ai tránh anh như tránh tà như vậy. Không lẽ chỉ vì anh và cô không may phát sinh tình một đêm? Nói thật lòng, chuyện ấy không hề mang lại cho anh chút kɧoáı ©ảʍ và cảm giác hưởng thụ nào, hơn nữa, nó kết thúc rất nhanh, chuyện như thế chưa bao giờ xảy ra với anh.

Thêm Bình Luận