Chương 21: Thầy Hứa tiến công

Edit + beta: iamna

“Thầy Hứa.” Lương Tình nhẹ nhàng bước vào, chào hỏi Hứa Sầm.

Người đàn ông mỉm cười rồi rót cho cô một ly nước xoài. “Nóng không?” Hắn duỗi tay làm như vô tình vén mái tóc dài đang xoã trên vai của cô gái ra sau lưng.

“Cũng không nắng lắm.” Có hơi xấu hổ. Hôm nay cô mặc một chiếc áo cánh có đường viền cổ thẳng, chiếc váy trễ vai mềm mại.

“Hôm nay chúng ta vẽ ở đâu?” Lương Tình hỏi.

Trong một tháng qua, ngoài bố cục, Hứa Sầm đã vẽ rất nhiều bức tranh, tất cả đều là những hình vẽ rất nhỏ. Nhưng có vẻ như hắn vẫn chưa nghĩ ra sẽ dùng cái nào làm khuôn mẫu.

“Tiểu Tình?” Hứa Sầm không trả lời câu hỏi của cô mà nhàn nhạt mở miệng: “Tôi có thể gọi em như vậy không?”

“Tất, tất nhiên rồi.” Lương Tình có chút kỳ quái, sao hắn lại biết nhũ danh của cô.

Hắn gật đầu: “Tiểu Tình, hôm nay tôi muốn vẽ cơ thể người.” Người đàn ông nói với giọng điệu rất bình thường, nhưng lại đứng trước mặt cô gái, đặt tay lên vai cô, ngón tay cái như có như không vuốt ve xương quai xanh Lương Tình.

Lương Tình có chút sững sờ, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, hôm nay Hứa Sầm mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần âu đen rất đơn giản. Một tay hắn đút túi quần, tay kia đặt lên vai cô.

“Cơ thể…… người?” Lương Tình nuốt nước miếng, đôi mắt sáng như hạnh nhân khẽ run lên.

“Ừ.” Người đàn ông khẽ gật đầu. Hắn bước lại gần, hơi cúi xuống, đưa mặt sát vào tai Lương Tình, thở ra một hơi: “Không sao.”

Không biết có phải là ảo giác của Lương Tình hay không, nhưng cô cảm thấy giọng nói của Hứa Sầm có chút khàn khàn. Mặt cô hơi nhăn nhó, đôi mắt ướŧ áŧ ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Thầy, thầy Hứa……” Hứa Sầm không kìm được, đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve mắt cô: “Hửm?” Lương Tình bỗng sửng sốt.

“Không, không được đâu……” Cô căng thẳng giữ chặt váy.

“Tại sao lại không được?” Mặt hắn sắp dán vào má Lương Tình, cẩn thận nhìn cô.

“Em, cái đó……” Lương Tình lùi lại một bước, gót chân còn chưa chạm đất, một bàn tay đã ôm lấy eo cô. Hứa Sầm đợi đã đủ lâu, hắn dùng tay kéo Lương Tình lại gần, hai thân thể theo đó dính chặt vào nhau.

Lương Tình bị Hứa Sầm ôm vào lòng, sau một hồi giật mình, cô nhanh chóng đặt tay lên ngực, định đẩy hắn ra. Ai ngờ một tay Hứa Sầm ôm eo cô, tay kia nắm lấy bàn tay muốn tách hai người ra, sau đó hai thân thể lại càng dán chặt hơn. Người đàn ông thậm chí còn có thể cảm nhận được cái chạm như mây trên ngực cô gái.

“Em không tin tôi?” Hắn hỏi. Ánh mắt Lương Tình đảo qua một lúc lâu, cô không dám nhìn hắn, trong lòng lẩm bẩm, trông thầy như vậy, ai mà tin được……

“Tiểu Tình, em cũng có cảm giác với tôi. Tại sao lại từ chối?” Người đàn ông chắc chắn nói.

Mặt Lương Tình lập tức đỏ bừng. Cô không ghét Hứa Sầm, người đàn ông này không chỉ nho nhã tinh tế, mà hắn còn cho người ta cảm giác rất dễ chịu. Hơn nữa hắn lại là lão sư của cô, học thức uyên bác cũng là một điểm hấp dẫn chí mạng với Lương Tình. Ở cùng hắn lâu ngày, Lương Tình chắc chắn có ngưỡng mộ cùng tôn trọng. Nhưng đâu phải sẽ nảy sinh ý đồ đen tối gì? Mặt cô đỏ bừng lên, bối rối không biết nói gì.

Chắc ai ở trong lòng lão sư của mình cũng sẽ căng thẳng nhỉ? “Em, em, em…… thầy Hứa …… Em……” Đôi mắt căng thẳng bỗng ngập nước, hốc mắt có chút hồng. Người đàn ông cúi đầu, hắn không nghe Lương Tình nói mà nhẹ nhàng dùng môi chạm vào môi Lương Tình, nhẹ nhàng đến mức Lương Tình cứ ngỡ là mơ.

“Em không muốn tôi cũng không ép. Lương Tình, người với người không nhất thiết phải có một mối quan hệ riêng. Chỉ cần hai bên đều vui vẻ là được.” Hắn buông cô gái trong ngực ra, nói tiếp: “Nếu ngày nào đó em cần, tôi mong em có thể coi tôi như một sự lựa chọn.” Sau đó làm như không có việc gì, xoay người thu dọn giá đỡ cùng màu vẽ, chuẩn bị làm việc.

Lương Tình ngây người một hồi, xoa gương mặt nóng bỏng của mình, sau đó theo Hứa Sầm đi lên tầng 3.

“Thầy Hứa, cần dọn thứ gì không?” Tầng này cô chưa lên bao giờ, vừa vào đã thấy bên trong được chia ra làm hai phần. Một bên là phòng chứa đồ, bên khác…… Lương Tình nghi hoặc nhìn cả phòng bị vải trắng che lại, nhưng từ hình dạng vẫn có thể nhìn ra, toàn là tranh.

“À không.” Hứa Sầm kéo một cái bàn vẽ cao gần bằng Lương Tình ra, “Em xem.” Hắn chỉ vào cái bàn vẽ này rồi nói: “Bức tranh nộp lên phải to như này.” Lương Tình nghe vậy lập tức chạy đến, “Trời ơi, lớn quá.” Dù biết là không nhỏ, nhưng không ngờ lại lớn đến vậy.

“Thời gian còn kịp không?” Cô hỏi.

“Chắc là không thành vấn đề.” Người đàn ông nói, sau đó nhìn Lương Tình không chớp mắt, “Quan trọng là người mẫu có hợp tác hay không.”

Câu nói này lại lần nữa làm Lương Tình xấu hổ, cô bây giờ đã bình tĩnh lại, cho nên nhăn nhó nói với Hứa Sầm: “Thầy Hứa, làm người mẫu của thầy em cầu còn không được. Nhưng vẽ cơ thể người…… chắc là em không làm được, nếu anh hai em biết em bị vẽ khoả thân, lại còn đưa ra nước ngoài triển lãm, chắc chắn anh ấy sẽ bóp chết em.” Nói xong, cô nhìn Hứa Sầm với vẻ đáng thương.

Người đàn ông ho khan một tiếng, không nhịn được cười, “Tôi nói đưa tranh cơ thể người của em đi triển lãm bao giờ?”

“Hả??” Lương Tình ngây ngốc nhìn hắn, chẳng lẽ không phải?

“Là tôi muốn vẽ.” Hắn duỗi tay đẩy bàn vẽ vào bên trong. “Nhưng nếu em không muốn cũng không sao.” Hắn cười: “Chỉ là tôi không định đưa cơ thể em đi triển lãm.” Lương Tình nghe vậy, lập tức thở ra một hơi, làm cô sợ bóng sợ gió một hồi, cô vỗ ngực: “Ra vậy. Thầy làm em sợ muốn chết.” Cô còn chưa dứt câu, người đàn ông đã nói vào tai cô: “Mà tôi muốn giữ lại tự mình thưởng thức.” Sau đó nhân lúc Lương Tình còn chưa có phản ứng lại, nhanh chóng bước ra ngoài. Mặt Lương Tình cũng theo đó mà lúc hồng lúc trắng.

“Buổi tối có rảnh không? Cùng tôi đi ăn bữa cơm?” Hứa Sầm đem bức tranh vừa vẽ xong ra bên ngoài phơi nắng.

Lương Tình lúng túng, theo lý mà nói cô nên mời Hứa Sầm ăn cơm, hắn đã hướng dẫn cô suốt kỳ nghỉ hè. Nhưng hôm nay Ngụy Khả nói sẽ tới đón, “Cái đó……” Cô còn chưa biết nói gì, người đàn ông đã nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một chiếc BMW việt dã màu trắng đang đậu ở ngoài. “Tôi đi cùng có phiền em không?” Hắn chỉ xuống dưới lầu.

Lương Tình không có cách nào từ chối, người ta còn không ngại, cô để ý nhiều làm gì, nhanh chóng lắc đầu: “Không đâu, thầy Hứa, để em mời thầy.” Vì vậy hai người sắp xếp lại phòng rồi mới cùng nhau xuống lầu.

Vừa thấy Lương Tình bước ra, Nguỵ Khả đã hào hứng chạy đến, “Tiểu Tình!” Chạy được vài bước liền thấy theo sau Lương Tình là một người đàn ông mảnh mai đeo kính. Hắn dừng lại một chút, sau đó nở nụ cười, chủ động cầm lấy ba lô của Lương Tình.

“Tiểu Khả. Vị này chính là thầy Hứa.” Lương Tình rất tự nhiên đưa balo cho Ngụy Khả.

“A, chào thầy. Em là trúc mã của tiểu Tình.” Hắn chủ động vươn tay với Hứa Sầm.