Chương 50: Thầy Hứa lo lắng

Edit + beta: iamna

Nhị thiếu gia bị “chó điên” đuổi cắn, tâm tình không tốt, sau khi về nhà, đầu tiên là bị hai người đang chơi game trên sô pha kí©h thí©ɧ, sau khi xây dựng tâm lý hồi lâu mới chạy sang phòng em gái, định lấy cớ tặng quà cho cô. Không ngờ lại thấy tên tóc xoăn kia sấy tóc cho em gái! Hắn còn chưa sấy bao giờ! Nén giận đi loanh quanh trong phòng… rồi lại làm em gái khóc…

Hắn về phòng bình tĩnh một lúc, nghĩ có nên xin lỗi hay không, vừa hay lấy món quà này làm quà nhận lỗi. Suy nghĩ thấu đáo, kết quả vừa định gõ cửa lại nghe thấy tiếng làʍ t̠ìиɦ bên trong… chỉ đành quay về phòng nằm lăn ra cho hả giận.

Sau một hồi kìm nén, hắn đứng dậy, chạy tới nhặt chiếc hộp trang sức màu xanh, nắm chặt trong tay.

Nhị thiếu gia hẳn là không biết hắn dây dưa với Tống kiều hồi lâu, cơ thể lây mùi của người phụ nữ khác mới là thủ phạm quan trọng khiến hắn không thể tặng quà.

Tiết học đầu tiên trong ngày khai giảng là của Hứa Sầm.

Lương Tình ngồi trong góc nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực từ thầy Hứa. Vốn dĩ nói, có thời gian sẽ đến phòng trưng bày tìm hắn, nhưng cô với anh trai… sau đó ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, lại chơi bời với Ngụy Khả, nháy mắt đã khai giảng… giữa hai người không có một chút liên hệ nào.

Cô cúi đầu, không dám nhìn thẳng thầy Hứa. Khó khăn lắm mới tan học, cô sợ Hứa Sầm tìm mình nên vội vã chạy đi, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Hứa Sầm đứng sau đám học sinh nhốn nháo ra về, nhìn cô rời đi như chạy trốn, khuôn mặt hiền lành thường ngày không còn giữ được nụ cười nữa, hắn cụp mắt xuống, mím chặt môi.

Buổi chiều Lương Tình không phải lên lớp, nhưng vì có một hoạt động lớn cho luận văn nên sau khi ăn trưa, cô đến thư viện để tìm tài liệu. Tìm thấy một chỗ trống, cô ném balo trên lưng xuống dưới chân, bắt đầu bận rộn trước máy tính.

“Tôi có thể ngồi không?” Giọng nam nhẹ nhàng vang lên, Lương Tình vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Hứa Sầm đứng bên cạnh. Hắn mặc quần tây đen, áo len cổ chữ V màu xám đậm cùng sơ mi trắng vạn năm không đổi, gọng kính kim loại màu bạc trên sống mũi cao, một luồng phong độ trí thức dày đặc quét về phía cô gái.

Lương Tình không ngờ hắn lại đến thư viện, cô sững sờ, há miệng nhưng không phát ra tiếng. Hứa Sầm nhìn cô từ trên cao xuống, ngập ngừng một chút, cuối cùng vẫn ngồi đối diện với cô.

Thư viện của đại học Hưng Thành có nhiều gian máy tính để sinh viên tìm kiếm tài liệu. Nói là gian nhưng thực ra chỉ là một khoảng nhỏ được ngăn cách nhau, bên trong là hai chiếc ghế dài, trên bàn ở giữa đặt máy vi tính, tương tự như ghế cứng của tàu hỏa.

Lương Tình thấy hắn ngồi xuống mới phản ứng lại, “Thầy Hứa.” Kêu một cách yếu ớt.

Người đàn ông ngồi đối diện cô, lắng nghe cô nói, dịu dàng cười, “Sao trông em có vẻ chột dạ thế?”

Cô gái lắc đầu, rồi lại cắn môi, thấy cô muốn nói lại thôi, trái tim Hứa Sầm lạnh đi một nửa, hắn nuốt nước bọt, nhẹ nói: “Tôi cứ nghĩ đến Pháp một chuyến thì quan hệ của chúng ta sẽ được cải thiện. Là tôi nghĩ nhiều rồi sao?” Hắn vươn tay nắm lấy tay Lương Tình, cô gái giật mình, vô thức nhìn ra bên ngoài, định rụt tay nhưng lại bị Hứa Sầm nắm lấy, “Lương Tình, có muốn tôi nói rõ hơn không?” Hắn thấp giọng hỏi.

“Không cần.” Sợ bị người khác nhìn thấy, Lương Tình vừa rụt tay vừa nói: “Được rồi, là lỗi của em, em quên gọi điện thoại cho thầy, với lại… anh em đã về rồi, em, em còn bị ốm, nên… nên mới không đến tìm thầy…” Nói xong, cô cẩn thận nhìn người đàn ông.

Hứa Sầm sững sờ, nhưng thay vì buông ra, hắn càng siết chặt tay cô, “Em ốm?”

“Khoẻ rồi, không sao đâu.” Cô lo lắng nhìn ra bên ngoài, bị thầy Hứa kéo tay, kéo luôn cả sự chú ý. “Buổi sáng lén lút như thế, tan học cũng chạy luôn vì không tìm tôi, không gọi điện thoại cho tôi nên sợ tôi mắng em?”

“Em quên mất~” Lương Tình lập tức nhận lỗi, “Lần sau em không thế nữa.” Nói xong chớp mắt nhìn thầy giáo phía đối diện, “Được chứ?”

Hứa Sầm nhìn vào đôi mắt đen láy và đôi môi đỏ bừng của cô, yết hầu hơi lăn, hắn liếc ra ngoài, thấy không có ai thì kéo tay cô gái, kéo cô lại gần.

Lương Tình sợ tới mức không dám phát ra tiếng, thân thể nghiêng ngả ngồi lên đùi thầy Hứa, vừa quay đầu lại định nói, “Ưm ~” thì đã bị người đàn ông hôn. Nụ hôn của Hứa Sầm có chút gấp gáp, hắn một tay ôm eo Lương Tình, tay kia ôm đầu cô, cẩn thận hôn lên đôi môi đỏ mọng, đến khi cô gái dần ngạt thở mới buông cô ra, không tới một giây sau, hắn lại ngậm lấy đôi môi mềm mại của cô, cho đến khi Lương Tình rên lên như mèo kêu, người đàn ông mới nơi lỏng miệng.

“Làm tôi lo lắng cả buổi sáng…” Hắn mở miệng, giọng nói khàn khàn nhuộm đầy du͙© vọиɠ, Lương Tình bối rối hỏi, “Lo lắng cái gì?” Hứa Sầm nhìn cô gái đang ngồi trong ngực mình, đưa tay vén lọn tóc dài ra sau tai, thở dài lắc đầu, không nói gì.

Sợ bị nhìn thấy, Lương Tình nhanh chóng đẩy hắn ra, “Buổi tối đến chỗ tôi.” Hứa Sầm hôn lên tai cô gái rồi mới buông ra, Lương Tình đứng dậy ngồi sang bên kia, hai má đỏ bừng, “Không … Em…” Sau khi tan học, Ngụy Khả nhất định sẽ tới đón cô, hai người cùng nhau về nhà, “Em phải về.” Cô không biết nên nói gì.

Hứa Sầm nhìn đôi mắt đang đảo quanh của Lương Tình, “Lương Tình.” Hắn lại nắm lấy tay cô, “Tôi đang nghiêm túc.” Người đàn ông nhìn cô.

Vẻ ngoài Hứa Sầm rất trẻ, tuy đã gần ba mươi, nhưng dáng vẻ của hắn không khác gì một thanh niên hai bốn, hai năm tuổi, chỉ khác là trên người Hứa Sầm có khí chất thư sinh, tính tình ấm áp mà không chàng trai nào có thể so sánh.

Nghe hắn nói vậy, Lương Tình cúi đầu không đáp. Lúc ở Paris thì không sao. Nhưng về nước, cô có Ngụy Khả, có anh trai… Dù Hứa Sầm luôn ám chỉ không nhất thiết phải có một mối quan hệ rõ ràng, nhưng… Lương Tình rất thích thầy Hứa, song, cô không thể đảm bảo Hứa Sầm có thể chấp nhận những người đàn ông xung quanh mình.

Anh trai là người thân của cô, cô không muốn rời xa anh ấy; Ngụy Khả… cũng là người thân của cô, tiểu Khả không thể sống thiếu cô, cô cũng không thể mất đi Ngụy Khả… Nghĩ đến đây, Lương Tình cúi gằm mặt, rụt tay lại, khẽ nói: “Thầy, thầy Hứa…” Cô cân nhắc từng chữ từng chữ, “Cảm ơn thầy đã dẫn em đến Pháp, nhưng, nhưng…” Vẻ mặt Hứa Sầm như đông cứng lại, hắn nhìn chằm chằm cô gái đang cúi đầu, mím môi không nói.

“Về sau, về sau em…” Lương Tình cắn môi, vẫn không dám ngẩng đầu, “Không đến phòng trưng bày… Em, em, em không học thêm nữa…” Nói xong, thậm chí cô còn cảm thấy mình sắp cắn vào lưỡi.

Hứa Sầm im lặng hồi lâu, Lương Tình không hề ngẩng đầu lên, hai tay trên đùi không ngừng xoắn xuýt. Thầy Hứa khẽ cười, lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Quả nhiên tôi lo lắng không sai.” Hắn thở dài nói: “Có thể cho tôi biết tại sao không?” Lương Tình nhìn đôi tay đang xoắn xuýt, im lặng không nói.