Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc

Chương 118

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trans: Thủy Tích

Vừa lên xe, Lý Tân Hạo đã xụi lơ cả người tựa trên người Sơ Lam Phong: "Cuối cùng cũng được giải thoát rồi."

"Về tới nhà em để tôi xem tư thế đứng nghiêm của em." Sơ Lam Phong ôm lấy bờ vai của cậu, dường như rất là chờ mong.

"Xì, ai muốn cho anh xem chứ?" Lý Tân Hạo quay đầu nhìn chằm chằm Sơ Lam Phong thật lâu, đột nhiên cậu giữ chặt lấy cổ áo Sơ Lam Phong, "Bây giờ cho anh ăn một chút nhé." Ngay sau đó hôn lên bờ môi Sơ Lam Phong, đầu lưỡi hăng hái duỗi vào trong khoang miệng của anh.

Tài xế thấy thế vội vàng ấn nâng vách ngăn pha lê cách âm lên. Tuy ông ấy không phải Gay nhưng nghe hoài cũng sẽ đứng lên có được không?

Sơ Lam Phong giữ chặt lấy bả vai Lý Tân Hạo, phát ra tiếng cười trầm thấp: "Thì ra là em đói bụng."

Hai mắt ngăm đen của Lý Tân Hạo sáng long lanh nhìn anh: "Đói bụng." Gương mặt đỏ bừng thừa nhận.

"Tôi cho em cơ hội từ chối, em phải biết rằng một lần không thể thỏa mãn được tôi." Tiểu lưu manh, đã khêu gợi lên ham muốn của anh rồi nhưng anh thật sự không muốn làm ở trên xe, không thể làm tận hứng được.

"Vậy hai lần, ba lần." Lý Tân Hạo không hài lòng anh cứ lề mà lề mề, lập tức duỗi tay cởi dây thắt lưng của anh ra, sau đó cười mờ ám, "Này thì còn giả vờ."

"Em muốn chết." Sơ Lam Phong lại để cậu nói thêm lời nào quả thật không phải là đàn ông.Anh dùng miệng che lại lời nói không ngừng thốt ra từ cái miệng lải nhải của cậu, bàn tay to lột quần cậu ra. Tập luyện quân sự nửa tháng, nơi nhìn không thấy vẫn trắng như trước tựa như bạc trắng bóng. Bàn tay to của Sơ Lam Phong nâng mông cậu lên ngồi lên đùi mình, chưa hết còn bỏ thêm một câu: "Ăn cho đàng hoàng."

Đợi xe về đến nhà, tài xế đã xuống xe. Tiểu lưu manh còn ở trên xe rêи ɾỉ ưm ưm a a, đại lưu manh tiếp tục ăn đồ ăn của anh.

Ước chừng qua một giờ sau, cửa xe mở ra, tiểu lưu manh treo trên người đại lưu manh, không còn chút sức lực nào. Vẻ mặt đại lưu manh tuy là thỏa mãn nhưng vẫn chưa ăn no, quyết định lúc tắm rửa cho tiểu lưu manh sẽ tiếp tục. Còn chưa được xem tư thế đứng nghiêm của cậu mà.

Đợi hai người tắm rửa xong xuôi đi xuống lầu ăn cơm đã là hai tiếng sau. Lý Tân Hạo trừng Sơ Lam Phong: "Anh là cầm tinh con cún, chắc chắn là như vậy." Vừa rồi lúc soi gương, cậu phát hiện cả người mình đều là dấu hôn rậm rạp, xấu hổ tới nỗi không muốn gặp người. "Bốn lần, tổng cộng làm bốn lần, anh có hiểu không?"

"Bây giờ lại giả vờ ngây thơ sao?" Sơ Lam Phong liếc cậu, "Còn chưa phá được kỷ lục bảy lần của lần trước mà, ăn cơm xong tiếp tục."

"Cút đi."

"Đúng là sau khi tập quân sự thì thể chất khỏe mạnh hơn, độ mềm dẻo của cơ thể cũng tốt."

"Cút đi."

"Ha ha ha..."

Người giúp việc không dám nghe loại chuyện giường chiếu này đã sớm lui ra ngoài, chứ không máu mũi đã chảyra rồi?

"Dì Trương nấu món gì cũng ngon, tuy đồ ăn trong căn tin không phải tệ nhưng mùi vị rất kỳ lạ, em ngoại trừ ăn rau cũng là ăn rau, sắp gầy thành cây trúc rồi."

"Thịt rắn chắc." Sơ Lam Phong thuận tiện lại sờ soạng đùi cậu một lúc, "Phải chăm cho mềm một ít, rắn chắc quá cũng không tốt."

"Cút đi." Chỉ biết nhân cơ hội ăn đậu hủ của cậu thôi.

Ăn xong bữa tối, Lý Tân Hạo không muốn ngồi trên ghế bị đông lạnh, cậu đá chân Sơ Lam Phong: "Bế em tới sofa đi, em gọi điện thoại về nhà, anh trộm em đi cả kỳ nghỉ hè, ba mẹ em đều nhớ em."

"Là anh lừa em tới sao?" Hình như mình chỉ vừa nhắc là em ấy đã điên cuồng chạy tới rồi, rõ ràng bản thân em ấy cũng muốn hai người ở riêng với nhau.

"Anh còn dám nói?" Lý Tân Hạo lại trừng anh.

"Vợ à, không dám." Sơ Lam Phong bế cậu đi, để dì Trương dọn bàn ăn.

"Xì, ai là vợ anh chứ."

Người giỏi võ mồm luôn là sức lực không đủ. Lúc Sơ Lam Phong bế cậu lại sờ lên mông cậu, chỉ thiếu điều không duỗi tay thò vào thôi: "Chuyện này không phải rất rõ ràng rồi sao?"

"Anh lưu manh." Lý Tân Hạo nằm úp sấp trên sofa, tránh Sơ Lam Phong rất xa mới gọi điện về nhà. Là mẹ Lý bắt máy: "A lô, mẹ."

Mẹ Lý vừa nghe là giọng của con trai cục cưng, rất là vui mừng: "Hạo Hạo, sao mấy ngày nay mẹ không gọi được cho con thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

"Không có, mấy ngày nay con đi học quân sự, không cho sử dụng điện thoại. Con mới vừa gọi điện cho anh hai, về chuyện lớp bổ túc mọi người cũng đừng sốt ruột, cứ giải tán lớp học đi, trả lại toàn bộ học phí cho học sinh. Còn tiền lương của chú ba vẫn theo lương một năm trả cho chú ấy, còn về giáo viên thì cứ thanh toán như mỗi tháng. Con sẽ chuyển một triệu vào thẻ ngân hàng của mẹ, sáng mai mẹ với ba ra ngân hàng rút nhé." Lúc này dùng ngân hàng trên mạng gửi tiền đi.

"Nhưng mà... Nhưng mà nếu vậy thì không phải phòng xây xong phải bỏ không sao con?" Mẹ Lý rất tiếc.

"Không đâu mẹ, cứ giữ lại sẽ có lúc cần dùng đến. Con có hai ý tưởng: một là có thể trang trí nơi đó lại thành phòng chơi bài. Hai là mẹ với ba chuyển tới Hạ Giang ở cùng với chị ba. Lúc trước con mua nhà cho chị ba có mua luôn căn còn trống trên tầng trên nhà chị. Hai tầng lầu thông với nhau, mẹ có thể chăm cháu, ba có thể tới trong khu nhà chơi mạt chược, như vậy thì chị ba cũng có thời gian làm chuyện của mình. Còn chị hai với chị tư, có thể đến làm ở công ty anh Tân Nham, mẹ thấy thế nào?" Rời khỏi thôn đó sớm một chút là có thể vạch rõ phạm vi với nhóm người đáng ghét kia.

"Để ba mẹ bàn với các chị con thử xem." Thật ra như vậy cũng không tồi, trong mấy đứa con, bà lo lắng nhất là đứa con gái thứ hai, một người phụ nữ ôm theo con nhỏ rất khó tìm đối tượng, còn lại tự mình chăm con nữa. Cho nên lúc Lý Tân Hạo nhắc tới, bà cũng hơi động lòng.

"Dạ, mẹ nói chị hai nghe máy đi, con có chuyện muốn nói với chị." Lý Tân Hạo nghe thấy bên cạnh mẹ Lý có tiếng các chị gái đang nói chuyện.

"Hạo Hạo." Điện thoại lập tức chuyển cho Lý Linh Linh.

"Chị hai, về chuyện lớp bổ túc, em định giải tán, chị có dự định gì không?" Lý Tân Hạo đá bàn tay của Sơ Lam Phong ra, "Anh đừng quậy."

"Trước nghỉ ngơi một thời gian lại đi tìm công việc khác vậy." Năm nay, Lý Linh Linh gần hai mươi sáu tuổi, dạy học trong lớp bổ túc. Có lẽ là đã học đại học thấy được thế giới bên ngoài cho nên tầm mắt khá cao, mấy năm nay giới thiệu cho cô nhiều đối tượng lắm nhưng không ai vừa mắt cô cả.

Tiêu chuẩn thấp nhất mà Lý Linh Linh mong muốn đối với bạn trai là có công việc ổn định, tốt nghiệp đại học, ít nhất trình độ văn hóa phải ngang nhau mới có đề tài chung. Nhưng người trong thôn giới thiệu đều là không có công việc ổn định, trình độ văn hóa thấp, tóm lại không thể nói chuyện được với nhau.

"Vâng, vậy chị cứ nghỉ ngơi một thời gian, đợi chị nghỉ xong lại gọi điện cho em. Bên Hậu cần Soubao ở Hạ Giang đang tuyển Quản lý phòng dịch vụ khách hàng, nếu chị với chị tư có hứng thú thì em sẽ nói với bạn giữ lại hai vị trí cho hai chị."

"Hệ thống công ty hậu cần Soubao hoạt động thế nào? Địa điểm làm việc ở Hạ Giang sao?" Lý Linh Linh có hứng thú.

"Hậu cần Soubao là công ty hậu cần dưới trướng tập đoàn Anh Đằng hợp tác với trang web mua sắm Soubao thành lập nên. Cả thành phố Hạ Giang có quản lý toàn khu, sau đó dưới huyện của thành phố Hạ Giang lại thiết lập khu vực quản lý, khu vực phía dưới chia thành từng khu vực, từ nơi này tới nơi kia lại có quản lý riêng. Hệ thống bộ phận dịch vụ khách hàng cũng tương tự như bộ phận nghiệp vụ vậy. Nếu chị hai có hứng thú với nghiệp vụ thì cũng có thể chuyển tới bộ phận nghiệp vụ. Trước đây, hậu cần Soubao chỉ nhận vận chuyển hàng hóa trên web Soubao thôi, bây giờ đã mở rộng tuyển thêm quản lý nghiệp vụ đối ngoại, cũng có nghĩa là có thể tự đi tiếp nhận đơn hàng của công ty bên ngoài, sau đó ăn theo phần trăm."

"Vẫn thuộc công ty web Soubao sao?"

"Đúng vậy, không có công ty liên minh, toàn bộ công nhân đều do công ty trực tiếp kiểm tra đánh giá, hưởng chế độ đãi ngộ của công ty."

"Chị có hứng thú với bộ phận dịch vụ khách hàng hơn. Chị đã hai mươi sáu tuổi rồi, không muốn làm bộ phận nghiệp vụ nữa. Phụ nữ chỉ cần có công việc ổn định, sau đó tìm bạn trai kết hôn là được rồi." Lý Linh Linh không thuộc loại phụ nữ mạnh mẽ quyết chí cho sự nghiệp.

"Được, để em nói chuyện với bạn, khi nào công ty sắp xếp huấn luyện em sẽ gọi điện nhắc trước cho chị, chị cũng nói với chị tư đi nhé. Trong thời gian này sau khi giải tán lớp bổ túc, chị đi đăng ký cho người nhà chúng ta và chú thím ba cùng đi Hong Kong hay nơi nào đẹp chơi một thời gian. Bây giờ em chuyển năm trăm ngàn vào tài khoản của chị, lúc đi chơi muốn ăn gì thì ăn, đừng tiết kiệm."

"Ừ." Hốc mắt Lý Linh Linh đỏ lên, "Hạo Hạo, có chuyện chị vẫn chưa hỏi em, sao em lại có nhiều tiền vậy?"

"Chị biết Trọng Sinh không? Tác giả ấy."

"Đương nhiên là biết rồi, hoạt động quyên góp tiền trên trang web Soubao lần này là do Trọng Sinh tổ chức."

"Trọng Sinh chính là em."

Ha ha... Lý Tân Hạo cười khẽ, "Cho nên không cần lo chuyện trong nhà, cũng không cần lo lắng chuyện tiền nong, cứ đi chơi đi. Tính cách của ba mẹ rất mềm mỏng, nếu bà già lại bị bệnh, cho dù cần bao nhiêu tiền viện phí thì chúng ta cũng đưa nhưng điều kiện là chúng ta chỉ chịu một phần sáu thôi."

"Ừ, chị biết rồi." Lý Linh Linh vẫn còn chưa bình tĩnh lại sau khi biết thân phận Trọng Sinh của Lý Tân Hạo.

"Cho dù họ nói gì, chúng ta không quan tâm là được. Bà già thấy họ tốt thì cứ để bà ấy dựa vào họ đi."

"Ừ, chị hiểu."

"Có chuyện gì cũng có thể bàn với thím ba, thím ba khôn khéo sẽ không làm chuyện hại người hại mình, anh Tân Nham lại qua lại thân thiết với nhà chúng ta cho nên thím ba sẽ nghiêng về bên nhà mình hơn."

"Ừ, chị hiểu."

"Vậy cứ vậy đi, tạm biệt chị."

"Tạm biệt."

"Cái gì? Này..." Lý Linh Linh thét to, "Em trai, em đừng làm chị kích động chứ."
« Chương TrướcChương Tiếp »