Chương 170

Trans: Thủy Tích

Lý Tân Hạo đưa điện thoại cho Sơ Lam Phong.

Sơ Lam Phong nhướng mày, kết quả là từ trong loa điện thoại truyền ra giọng nói anh đã rất quen thuộc.

"Lý Tân Hạo, cậu có nghe thấy không? Cậu có yêu cầu gì cứ nói ra nhưng đừng đi quyến rũ chú tôi, nếu không..."

"Nếu không thì thế nào?" Sơ Lam Phong nhíu mày ngắt lời Hàn Đông Lỗi.

"Chú út." Hàn Đông Lỗi giật mình, không ngờ Sơ Lam Phong lại nghe điện thoại.

"Chú cho rằng cháu đủ thông minh, cũng đủ hiểu chú, sao lại còn làm chuyện ngu ngốc thế này?" Sơ Lam Phong hỏi.

"Chú út, cháu... Lý Tân Hạo không xứng với chú. Cậu ta nham hiểm, không có dạy dỗ, lòng trả thù rất nặng." Hàn Đông Lỗi giải thích, "Cháu chỉ không muốn chú bị lừa thôi, chú út."

"Cậu ấy nham hiểm, không có dạy dỗ, lòng trả thù nặng thì tại sao lúc trước cháu lại vừa ý cậu ấy?" Sơ Lam Phong hỏi lại.

"Lúc cháu mới vừa quen cậu ta, cậu ta không phải như thế." Hàn Đông Lỗi nói, "Khi ấy, cậu ta rất đơn thuần."

"Cho nên, cháu là người đã biến cậu ấy thành ra thế này." Sơ Lam Phong phán quyết tử hình cho hắn ta, "Chú thích cậu ấy nham hiểm, thích cậu ấy trả thù, lại thích cậu ấy không có dạy dỗ. Cảm ơn cháu biến cậu ấy thành như vậy. Nếu cháu muốn đòi tiền huấn luyện thì để chú bảo Chương Lạc tính toán với cháu. Đông Lỗi, đây là lần cuối cùng chú nói với cháu về quan hệ của bọn chú, chú không thích nghe cháu nhục nhã cậu ấy bởi vì chú yêu cậu ấy."

Sơ Lam Phong nói rồi lập tức cúp máy.

Lý Tân Hạo nhìn anh, hai tròng mắt rạng rỡ chói lóa, rất là động lòng người.

Sơ Lam Phong cúi đầu, cắn lên môi cậu: "Cảm động không?" Anh dùng tiếng nói trầm thấp hỏi.

Người đàn ông này thật là thích ra vẻ.

"Cút đi." Cảm động cái rắm. Trong mắt cậu, mỗi chuyện Sơ Lam Phong làm vì cậu đều là chuyện đương nhiên. Cậu sẽ không bao giờ nói những lời khách sáo với anh được.

Bệnh viện nhà họ Lâu.

"Tân Hạo, ca phẫu thuật của ông Hạ thật sự không có vấn đề gì chứ?" Ba Lâu rất lo lắng. Nếu ca phẫu thuật này thành công đương nhiên là tốt, nhưng nếu xảy ra vấn đề thì bệnh viện nhà họ Lâu coi như xong.

Nhưng tình hình hiện giờ của bệnh viện cũng là tiến thoái lưỡng nan khiến cho ba Lâu vắt hết óc suy nghĩ, rất là sốt ruột.

"Bác trai yên tâm, ca phẫu thuật này có giáo sư Lâm đứng ra mổ chính sẽ không có vấn đề gì đâu." Lý Tân Hạo nói. Thật ra là cậu mổ chính nhưng vì làm ba Lâu yên lòng, cậu mới nói là Lâm Hán Ngôn. Đến khi vào phòng phẫu thuật, còn không phải cậu mổ chính sao? "Đây là kế hoạch phẫu thuật, bác trai cứ xem đi."

Ba Lâu nhận lấy bảng kế hoạch: "Phong Thanh, cậu cũng đến xem đi."

Phong Thanh ông nhắc tới chính là bác sĩ tên Dương Phong Thanh mà hiện giờ Lý Tân Hạo đang đi theo. Trong mắt ba Lâu, Dương Phong Thanh là một bác sĩ rất có tương lai, ông muốn bồi dưỡng anh ta lên chức chủ nhiệm khoa ngoại trong tương lai.

Lúc ba Lâu và Dương Phong Thanh xem kế hoạch phẫu thuật đều vô cùng kinh ngạc, bởi vì kế hoạch rất hoàn mỹ.

"Đây là kế hoạch do giáo sư Lâm viết sao?" Ba Lâu hỏi.

Lý Tân Hạo gật đầu: "Đúng vậy, nhân viên trong đó cũng do ông ấy đề nghị cho nên bác trai cứ yên tâm."

"Phong Thanh là bác sĩ chủ nhiệm của khoa ngoại, có thể sắp xếp cậu ấy vào ca phẫu thuật này." Ba Lâu nói. Hiện giờ những người trong kế hoạch phẫu thuật, trừ Lâm Hán Ngôn ra, không có ai là bác sĩ chính cả. Ngay cả Lý Tân Hạo cũng có mặt trong đó, không có lý do gì không cho Dương Phong Thanh vào cả.

Thật ra, Dương Phong Thanh rất muốn có mặt trong ca phẫu thuật này.

Bởi vì có Lâm Hán Ngôn trong đó. Nếu ca phẫu thuật thành công, anh ta là bác sĩ khoa ngoại của bệnh viện nhà họ Lâu sẽ được nổi tiếng nhờ ca phẫu thuật này. Nếu ca phẫu thuật thất bại, cũng có Lâm Hán Ngôn chịu trách nhiệm. Cho nên dù ba Lâu không nhắc tới thì anh ta cũng muốn đưa ra đề nghị này.

Nhưng Lý Tân Hạo lại lắc đầu: "Lúc trước giáo sư Lâm đã nói, nếu nhân viên phẫu thuật không theo yêu cầu của ông ấy thì ông ấy sẽ không làm nữa. Bác trai cũng biết là giáo sư Lâm đồng ý làm ca phẫu thuật này là nể mặt anh Lâu. Nhưng tính cách ông ấy rất quái gở, cháu cũng không có can đảm để thuyết phục ông ấy đâu."

Ba Lâu im lặng.

Nhưng nếu không có bác sĩ khoa ngoại của bệnh viện nhà họ Lâu trong đó thì dù ca phẫu thuật này có thành công thì mọi công lao đều thuộc về Lâm Hán Ngôn. Ba Lâu không để ý tới chuyện công lao, mà là vì Lâm Hán Ngôn không phải bác sĩ của bệnh viện nhà họ Lâu, sau khi ca phẫu thuật kết thúc, Lâm Hán Ngôn vẫn trở về Đại học Quốc gia, vậy thì trong ca phẫu thuật lần này sẽ không có bác sĩ nào của nhà họ Lâu tọa chẩn hoặc được phỏng vấn cả.

Nhưng chỉ cần có thể cứu được một ít danh tiếng của bệnh viện, ông ấy cũng không thể từ chối ca phẫu thuật này được.

Dương Phong Thanh nghe họ nói, hơi nheo mắt lại. Hai mắt luôn luôn hơi cười, lần đầu tỏa ra ánh sáng sắc nhọn. Nếu là ý của giáo sư Lâm Hán Ngôn, Lý Tân Hạo thay mặt giáo sư Lâm lên tiếng dường như hơi có vẻ vượt cấp.

Dương Phong Thanh phát hiện, thanh niên này rất có dã tâm.

Một ca phẫu thuật quan trọng như vậy, cậu trợ lý này có thể có mặt trong đó mà anh ta là bác sĩ chính lại không có mặt, nếu vậy thì sau ca phẫu này, danh tiếng của cậu trợ lý sẽ vượt qua anh ta mất.

Đối mặt với sự quan sát và đánh giá của Dương Phong Thanh, Lý Tân Hạo vẫn vô cùng thản nhiên.

Trong giới y học, ai có quyền uy hơn thì người đó có tiếng nói hơn.

Chuyện phẫu thuật cứ thế đã được quyết định.

Buổi chiều cùng ngày, nhà họ Hạ đã chuyển ông Hạ tới bệnh viện nhà họ Lâu. Chuyển tới chuyển đi, cho dù là nhà họ Hạ hay ba Lâu đều hơi ngượng ngùng.

Lúc ở bệnh viện nhà họ Mạc, ông Hạ được chăm sóc rất chu đáo, khi đến bệnh viện bên này là có thể lập tức tiến hành mổ ngay.

Vì để quyết định thời gian phẫu thuật, buổi chiều cùng ngày, giáo sư Lâm Hán Ngôn cũng tới bệnh viện.

Người có quyền uy nhất khoa ngoại trong và ngoài nước đã tới khiến cho các bác sĩ khoa ngoại ở bệnh viện đều vô cùng phấn khích, trên hành lang đứng đầy người vì muốn nhìn thấy giáo sư Lâm Hán Ngôn.

Đó là một người đàn ông trung niên nghiêm túc, rất ít nói.

Ba Lâu và Lâm Hán Ngôn có quen biết, tuy số lần gặp mặt không nhiều.

Nhưng lần gần đây nhất là vào tám năm trước, ở trong linh đường của Lâu Từ.

"Giáo sư Lâm, đã lâu không gặp." Ba Lâu thầm cảm khái ngàn vạn lần, nếu Lâu Từ còn sống...

"Viện trưởng Lâu, đã lâu không gặp." Lâm Hán Ngôn cười, sau đó nhìn về phía Lý Tân Hạo, "Tình trạng của ông Hạ thế nào?"

Lý Tân Hạo đi tới bên cạnh ông: "Em đã xem bệnh án của ông ấy rồi, mọi thứ đều ổn, sáng mai có thể mổ."

Lâm Hán Ngôn gật đầu: "Vậy quyết định thời gian mổ vào sáng sớm ngày mai. Đúng rồi, tổ chức y học thế giới có mời tôi tham dự một buổi nghiên cứu, có thể dẫn một trợ lý theo, cậu có hứng thú không?"

Thật ra, Lý Tân Hạo không có hứng thú với nghiên cứu y học của thế giới.

Ở đời kia, Lý Tân Hạo đã sống rất lâu, cũng chứng kiến kỳ tích y học trong tương lai rồi. Mà y học ở thế giới hiện tại đã lạc hậu hơn thế giới kia rất nhiều. Nhưng Lý Tân Hạo không thể từ chối, bởi vì đây là thời cơ để cậu tỏa sáng.

Đời này, cậu không có hứng thú đứng trên đỉnh cao nhất nữa. Ở đời kia, cậu đã trải qua một tình yêu lãng mạn và rầm rầm rộ rộ rồi.

Đời này, cậu không muốn khiến bản thân phải bận rộn như vậy, cậu chỉ muốn yên tâm ở bên cạnh Sơ Lam Phong, có càng nhiều thời gian ở bên anh hơn mà thôi.

"Cảm ơn thầy."

Họ nói chuyện tự nhiên lại thân thiết tựa như là thầy trò khiến ba Lâu khá ngạc nhiên. Quan hệ giữa Lý Tân Hạo và giáo sư Lâm Hán Ngôn lại tốt đến thế.

Nhưng sau đó suy nghĩ cũng thấy đúng, bởi vì Lâu Từ từng là học trò của giáo sư Lâm cho nên mới quen biết Lý Tân Hạo.

Hèn chi trong ca phẫu thuật lần này, giáo sư Lâm lại để Lý Tân Hạo có mặt trong đó.

Đi vào phòng bệnh của ông Hạ, bên trong có rất nhiều người nhà họ Hạ. Mọi người đều rất kính trọng vị giáo sư rất có quyền uy trong giới y học này.

Hạ Hi Kiệt từng gặp Lâm Hán Ngôn một lần cho nên anh ta thay mặt nhà họ Hạ nói: "Giáo sư Lâm, làm phiền ngài."

Lâm Hán Ngôn gật đầu: "Được người nhờ vả thôi." Ý tứ đã vô cùng rõ ràng.

Kiểm tra tình trạng sức khỏe của ông Hạ xong, còn nhìn bệnh án của ông đều giống như Lý Tân Hạo đã nói, sáng mai đã có thể mổ rồi.

Vì thế, Lâm Hán Ngôn dặn dò một ít chuyện cần lưu ý trước phẫu thuật, và quyết định thời gian phẫu thuật là vào sáng sớm ngày mai.

Bệnh viện nhà họ Mạc.

Hàn Nhược nhìn Mạc Tử Thông, thật sự không hiểu suy nghĩ trong lòng hắn ta: "Ngày mai họ sẽ tiến hành mổ, ca phẫu thuật này mà thành công thì danh tiếng bệnh viện nhà họ Lâu sẽ vượt qua nhà họ Mạc, anh không lo lắng sao?"

"Chúng ta là bác sĩ, chỉ cần cứu được bệnh nhân thì ai cứu cũng như nhau." Mạc Tử Thông mỉm cười trả lời.

"Ha ha..." Hàn Nhược cười thành tiếng, "Cậu Mạc à, tôi quen biết anh cũng nhiều năm rồi, những lời này anh dùng để lừa gạt truyền thông còn được. Nói cho tôi biết, anh có sắp xếp gì rồi?"

Mạc Tử Thông nhướng mày, trên gương mặt anh tuấn mang theo nụ cười tự tin: "Không có kế hoạch gì cả nhưng còn cô thì sao? Có còn muốn Sơ Lam Phong nữa không?"

Vừa nhắc tới chuyện này, sắc mặt Hàn Nhược lập tức trầm xuống: "Anh ta chỉ cần Lý Tân Hạo, tôi có cách gì chứ?"

"Tôi cho rằng người đẹp Hàn là người không đạt được mục đích sẽ không từ bỏ chứ." Mạc Tử Thông hiểu rất rõ thái độ làm người của Hàn Nhược.

"Hừ." Hàn Nhược hừ lạnh một tiếng.