Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Huấn Luyện Quân Sự Hàng Ngày Của Con Gái

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Anh ta dường như không nghĩ tới một đứa con gái như tôi lại dám bước vào, ngây người một lúc, sau đó chỉ xuống mặt đất yêu cầu tôi chống đẩy.

"Tôi không làm. Tôi tới là muốn chăn nệm, ga giường mới, thêm cả máy sấy tóc nữa."

"Cô có làm hay không?"

"Không làm!" Tôi nhìn thẳng anh ta, hét lớn.

Quả nhiên, anh ta giơ tay định tát tôi.

Nhưng không ngờ tới tôi so với anh ta còn nhanh hơn, trực tiếp nắm lấy cổ tay anh ta.

"Cô......"

Anh ta cố gắng tránh thoát khỏi tay tôi lại phát hiện mình không nhúc nhích được, vẻ mặt tức giận lúc đầu biến thành khϊếp sợ.

5, 4, 3, 2, 1......

Sau khi tôi thưởng thức biểu cảm phong phú trên mặt anh ta, tâm trạng mới thoải mái hơn chút.

Dùng lực tác động lên cổ tay, vặn eo, trực tiếp ném anh ta qua vai.

Huấn luyện viên và bác bảo vệ có mặt tại đó, toàn bộ đứng hình.

Cho đến khi huấn luyện viên Triệu nằm dưới đất kêu oai oái, bọn họ mới nhảy số trở lại.

"Bạn học này! Bạn ở lớp nào?! Đánh huấn luyện viên, sẽ trực tiếp bị phạt và trừ điểm!"

Một huấn luyện viên đứng cạnh đó tiến lên đỡ người dậy, tiện thể quay qua to tiếng với tôi.

Tôi cười.

"Sao cũng được, miễn là các anh không cảm thấy mất thể diện nếu có tin đồn huấn luyện viên bị một học viên nữ ném qua vai thì ok."

Tôi phủi bụi trên tay, quay người rời đi.

"Wow! La Vũ Tần, cậu lợi hãi thế! Sao làm được hay vậy?!" Đàm Tinh vội vàng đuổi theo.

"À thì, tiện tay học chút quyền anh ý mà."

Hờ hờ, chỉ là bố tôi mở Võ Đạo Quán, nên cũng tiện tay tập Muay Thái (Quyền Thái) và Nhu thuật Brasil hơn mười năm mà thôi.

"Vậy... tối nay cậu định như thế nào?"

Giờ tôi mới chợt nhớ ra việc vô cùng quan trọng này.

"Cái này, cậu có ngại không nếu chúng ta ráng chịu qua đêm nay? Hôm khác tớ sẽ dạy cậu quyền anh."

Đàm Tinh không bận tâm chút nào, cậu ấy tỏ ý cũng muốn làm một võ sĩ quyền anh siêu ngầu.

Mà tôi sẽ tuyệt đối không nói cho cậu ấy biết, năm đó lúc tôi tập quyền anh, ông bố ngầu lòi của tôi thiếu chút nữa đánh tôi gần chết.

Sau sự kiện ném qua vai, tôi đã hoàn toàn nổi danh trên diễn đàn trường.

Khi mở trang chủ, đập vào mắt tôi đều là các bài đăng nghe ngóng về tôi.

"Vũ Tần, giờ cậu nổi tiếng lắm nhé! Cậu nhìn cái bài đăng có hơn hai nghìn lượt bình luận này, mọi người đều khen cậu giương cao ngọn cờ chính nghĩa đấy!"

Đàm Tinh vô cùng hứng thú báo cáo với tôi.

Nhưng tôi chẳng có cảm giác gì, mặc dù mấy hôm nay huấn luyện viên kia quả thật yên tĩnh hơn không ít.
« Chương TrướcChương Tiếp »