Chương 6

??? Tôi thực sự muốn cười.

Chung quy anh ta vẫn sợ tôi ném qua vai, không dám để tôi giẫm lên mảnh thủy tinh. Nhưng anh ta có thể lấy Trần Tử Hàng ra để trút giận.

Đúng lúc tôi đang muốn ném cái thứ ngu ngốc này vào chỗ mảnh thủy tinh kia bằng một cú ném qua vai khác, thì hiệu trưởng tới.

Hơn nữa còn có một số lãnh đạo đi theo sau... đợi đã, bố tôi cũng tới?! .

Theo thói quen tôi giơ nắm đấm lên vẫy vẫy, bố tôi cũng huơ nắm đấm giống vậy.

Đây là cách chào hỏi đặc biệt của bố con chúng tôi.

"Huấn luyện viên Triệu, nghe nói thầy rất giỏi dẫn đội! Tôi đến nhìn một chút."

Hiệu trưởng mỉm cười đặt tay lên vai huấn luyện viên, huấn luyện viên lập tức thay đổi thành bộ dạng "chân chó".

"Vâng, huấn luyện quân sự mà, phiền hiệu trưởng bận tâm lo nghĩ quá!"

"Sao hai bạn học này lại đi chân trần vậy?"

"À, hai bạn học sinh này phạm lỗi, đang phải chịu phạt!"

Huấn luyện viên không chút nào để ý đến sự có mặt của lãnh đạo mà quay lại mắng chúng tôi, yêu cầu chúng tôi lập tức chấp hành.

"Hiệu trưởng, chỉ vì dùng băng vệ sinh làm lót giày mà huấn luyện viên yêu cầu học viên phải cởi giày giẫm lên mảnh thủy tinh. Thầy cho rằng làm như vậy được sao?"

Tôi phớt lờ huấn luyện viên, đi thẳng đến hỏi hiệu trưởng.

Không ngờ hiệu trưởng lại gật đầu: "Đây là huấn luyện quân sự, giẫm lên mảnh thủy tinh chút thì có sao? Lòng bàn chân con người dày mà!"

"Nghe thấy chưa? Bây giờ! Hai người cùng giẫm lên đi!"

Có hiệu trưởng làm chỗ dựa, huấn luyện viên dần phách lối hơn.

Hoàn toàn quên mất đêm hôm đó anh ta bị ném qua vai, nằm dưới đất kêu la oai oái dễ nghe như thế nào.

Tôi chỉ cảm thấy buồn cười, nghĩ anh ta phách lối như vậy, khả năng cao là gia đình anh ta có chút quan hệ với hiệu trưởng.

"Bố, bố cũng nghĩ bọn con phải giẫm lên mảnh thủy tinh à?"

Tôi trực tiếp mở miệng nói với bố tôi đang cau mày đứng đằng sau hiệu trưởng.

Vừa dứt lời, tôi lập tức cảm thấy ánh mắt của những người xung quanh nhìn tôi đều thay đổi.

"Anh La... anh... anh là..." Hiệu trưởng sợ bay màu.

"Hiệu trưởng, đây là cách quý nhà trường đối xử với học sinh sao? Chân bọn trẻ giẫm lên có bị sao thì mấy thầy chịu trách nhiệm không?!"

"Nếu đây chính là thái độ của quý nhà trường, vậy thì tôi cho là chúng ta không cần thiết phải hợp tác!"

Bố tôi nói một tràng dài thẳng vào mặt hiệu trưởng, khiến tôi suýt chết cười.

Thời khắc quan trọng, bố tôi vẫn rất hữu ích nha, mặc dù tôi không biết tại sao hôm nay ông lại đến.

"Anh! Anh làm huấn luyện viên như thế nào đấy! Không được phép phạt học sinh như vậy! Biết chưa?!"