Chương 7

Sắc mặt hiệu trưởng tái nhợt, quay lại xả một tràng với huấn luyện viên.

"Thực xin lỗi, anh La, rất xin lỗi, tôi rất xin lỗi anh...... Còn anh nữa! Sững người ở đó làm gì? Xin lỗi học viên đi!"

Tư thế cúi đầu khom lưng của hiệu trưởng khiến huấn luyện viên bối rối, chỉ đành miễn cưỡng nói xin lỗi với chúng tôi.

"X...... in lỗi."

"Huấn luyện viên nói gì vậy? Em nghe không rõ!"

Bình thường quát chúng tôi, nước bọt bắn tung tóe, không phải rất phách lối lắm sao?

Thế nào? Lời đại trượng phu có thể co duỗi, còn đây thì chắc là héo chứ co duỗi khỉ gì?

"Tôi xin lỗi!" Anh ta nghiến răng nghiến lợi, giống như hận không nhai nát được tôi ngay lập tức.

Tôi hài lòng gật đầu, hiệu trưởng nhất thời cảm thấy có chút gượng gạo, nhanh chóng hòa giải:

"Hề hề, chuyện nhỏ không vui ngày hôm nay mọi người đừng để ở trong lòng!"

Hiệu trưởng cười xòa lấy ra một bao thuốc lá đưa cho từng người lãnh đạo phía sau.

"Vậy em và Trần Tử Hàng có thể quay lại huấn luyện bình thường được không?"

"Có thể! Tất nhiên là có thể rồi!"

Còn không chờ huấn luyện viên nói, hiệu trưởng đã gật đầu điên cuồng.

Khi trở lại đội ngũ, tôi liếc nhìn Từ Gia Gia nãy mới tố cáo chúng tôi.

Con nhỏ phản đồ, đúng là chó ngoan của huấn luyện viên và nhà trường.

"La Vũ Tần, cậu đừng quá kiêu ngạo!"

Buổi tối trở về ký túc xá, Từ Gia Gia nổi giận đùng đùng đi đến giường tôi.

"Hừ? Kẻ xấu tố cáo trước đúng không nhỉ? Không biết là ai làm tên nội gián đây??

Tôi nhìn thẳng vào ánh mắt giận dữ của cậu ta, thầm nổi giận.

Không chỉ có nhóm bạn nam kia lót giày bằng băng vệ sinh, mà còn có một số bạn nữ cùng khu ký túc xá cũng dùng.

Nếu huấn luyện viên ngu ngốc đó bắt tất cả mọi người bước ra, giẫm trên mảnh thủy tinh vỡ thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Con người ở tập thể đều thuận theo hoàn cảnh, rất dễ dàng bị thuần hóa.

Cho dù thật sự có bạn nữ muốn phản kháng, thì sau cùng cũng sẽ bị tập thể đồng hóa, mài mòn cái móng vuốt của mình.

"Nếu không phải cậu năm lần bảy lượt đối nghịch với huấn luyện viên, thì huấn luyện viên có nhắm vào đại đội chúng ta không?!

"Chết cười, phiền cậu nói cho đúng chủ ngữ vị ngữ, là anh ta nhắm vào chúng ta trước! Sau đó tôi mới phản kháng!"

"Cậu không muốn gây rắc rối, không có nghĩa là rắc rối sẽ không tìm đến cậu. Nếu không thích, cậu có thể tiếp tục ôm đùi huấn luyện viên!"

Cậu ta bị tôi phản pháo phải câm miệng không nói được gì, cuối cùng, kìm lại sự đỏ mặt của mình một lúc, cô ấy nói:

"Cậu tính tình như đàn ông, không có mẹ cưng chiều, không có bố yêu thương! Nhất định nhà cậu nghèo đến điên rồi cho nên mới chống đối xã hội như vậy?"