Chương 4: Phát sốt ra sao?

Thật ra buổi trưa Lý Sam Sam cũng không có hứng thú ăn uống lắm, dù sao một giờ trước cô mới trải qua chuyện ngượng ngùng nhất trong đời, hơn nữa cô nhìn thấy người đàn ông kia đi theo huấn luyện viên của các cô cũng cùng đến căn tin này, càng làm cho trong lòng cô vô cùng hoảng loạn.

Trước kia cô cũng không chú ý tới huấn luyện viên sẽ tới căn tin này, căn tin này cách ký túc xá nữ khá gần, bình thường ăn cơm xong cô liền cùng Trình Mẫn trực tiếp trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.

Tuy rằng người đàn ông kia cũng không có nhìn về phía cô, nhưng cô vẫn như cũ kinh sợ ngay cả trong lòng cũng căng thẳng.

Diện mạo nổi bật cùng thân hình cao gầy của Lăng Giai được tôn lên nhờ bộ quân phục rằn ri, càng thể hiện ra khí thế cường tráng của quân nhân, chỉ lẳng lặng đứng ở cửa sổ mua cơm liền thu hút bao nhiêu ánh mắt si mê của các nữ sinh trong căn tin.

“Sam Sam, cậu mà còn cúi đầu nữa là cơm sẽ dính vào mũi cậu đó.”

Trình Mẫn nhìn Lý Sam Sam ở đối diện thiếu chút nữa vùi mặt vào hộp thức ăn, có ý tốt nhắc nhở.

Lý Sam Sam phẫn nộ ngẩng mặt lên, cố gắng làm mờ đi sự tồn tại của mình trong căn tin, thầm cầu mong người đàn ông kia đừng phát hiện ra sự tồn tại của cô.

“Sam Sam, cậu làm sao vậy? Sao ăn một bữa cơm mặt đỏ như vậy?" Người nói chuyện là Lương Băng, một người bạn khác ngồi bên cạnh.

“Có sao?” Lúc này Lý Sam Sam mới phát hiện khuôn mặt mình vẫn luôn nóng bừng, có lẽ là bởi vì nhìn thấy người đàn ông kia cũng ở trong căn tin này, cho nên căng thẳng chăng.

“Nóng quá." Nói xong, Lý Sam Sam còn cố ý lấy tay quạt lên mặt.

Trình Mẫn nhét một miếng sườn xào chua ngọt vào miệng, mơ hồ nói: "Cơm nước xong trở về cậu nằm thêm một lát, không lẽ là bị đầy bụng sao?”

Lương Băng nghe vậy, tốt bụng nói: "Ừm, tôi có thuốc hỗ trợ tiêu hóa, lát nữa về phòng tôi lấy cho cậu.”

“Được!" Lý Sam Sam không yên lòng gật đầu.

Nói thật, bạn cùng phòng của cô đều là những cô gái rất tốt, đặc biệt dễ ở chung, bạn cùng phòng thứ tư nghe nói là một cô gái mắc bệnh tim, cho nên không cần tham gia huấn luyện quân sự trước khi học, nhưng ngày báo danh các cô đều gặp qua trong phòng ngủ.

“A, mấy cô gái trong lớp tôi ở ngay phía trước." Tưởng Nghĩa vừa ngồi xuống liền chú ý tới mấy nữ sinh ngồi đối diện.

Ngay từ giây phút bước vào căn tin, Lăng Giai đã nhanh chóng tìm thấy bóng dáng cô, bây giờ nhìn theo lời Tưởng Nghĩa, vừa vặn đối diện với ánh mắt khϊếp đảm của Lý Sam Sam.

Khụ khụ khụ...

Lý Sam Sam không ngờ tới mình vừa ngẩng đầu đã chạm vào mắt của người đàn ông ngồi đối diện kia, cả kinh cô bị sặc một ngụm cơm trong miệng.

Nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cúi đầu che miệng ho, khiến Lăng Giai không ngừng mỉm cười.

Thật là một nha đầu nhát gan!

Tưởng Nghĩa bên cạnh há to miệng gắp cơm, nhìn thấy khóe miệng Lăng Giai như có như không ý cười, liền nói: "Thế nào, có phải cơm ở đây đặc biệt thơm hay không, bảo sao hai cô gái tham ăn lớp tôi sao mỗi ngày đều đến căn tin này.”

Lăng Giai nghe Tưởng Nghĩa nói, thu hồi ánh mắt, cười khẽ động đũa.

Tưởng Nghĩa lại bới một miếng cơm lớn, cầm lấy quần áo trước mặt lau mồ hôi lên mặt, đồng thời ngửi ngửi mồ hôi hôi thối trên người mình, ghét bỏ bĩu môi.

Tưởng Nghĩa thoạt nhìn chính là một quân nhân hảo hán mười phần, hoàn toàn sẽ không chú ý lễ tiết ăn cơm gì, bình thường lúc chấp hành nhiệm vụ, thời gian ăn cơm đều đặc biệt gấp gáp, coi trọng tốc chiến tốc thắng có thể lấp đầy bụng là tốt rồi.

Đột nhiên, đối lập với mùi mồ hôi thối trên người mình, hắn tựa hồ ngửi được trên quần áo Lăng Giai có mùi vị ngọt ngào không tầm thường, mùi hương này rất quen thuộc, nhưng quen thuộc như thế nào lại nói không nên lời.

“Lão Lăng, quần áo này của cậu xịt nước hoa sao? Sao lại ngọt như vậy?”

Thanh âm thô kệch của Tưởng Nghĩa bình thường nói chuyện cũng không nhỏ, mấy cái bàn lân cận đều có thể nghe thấy thanh âm của hắn.

Lý Sam Sam thật vất vả mới thở nổi, vừa uống ngụm nước cho thuận khí, lại bị lời này của Tưởng Nghĩa dọa đến chột dạ.

Nếu cô nhớ không lầm, một giờ trước người đàn ông kia đã cởϊ qυầи áo ra lau cho cô...

Lăng Giai chú ý tới tiếng ho khan của cô, đôi mắt mỉm cười ném tầm mắt về phía cô, khiến Lý Sam Sam gấp đến độ suýt sặc.

---------------------------------------

Buổi chiều, trước khi tập hợp huấn luyện quân sự, Lương Băng và Trình Mẫn gọi Lý Sam Sam thế nào cũng không tỉnh, đưa tay kiểm tra thì mới phát hiện trán Lý Sam Sam rất nóng.

Hai người Lương Băng và Trình Mẫn báo cáo tình hình Lý Sam Sam bị bệnh cho lớp trưởng, đồng thời đến phòng y tế của trường mang thuốc hạ sốt cho cô, nhìn Lý Sam Sam đứng lên uống thuốc, hai cô lại đi tập hợp huấn luyện quân sự.

Sau khi uống thuốc, Lý Sam Sam lại mê man ngủ thϊếp đi, không biết đã ngủ bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng, Lý Sam Sam cảm giác được có một thứ gì đó lạnh lẽo thoải mái dán lên trán mình.

Trong mơ, Lý Sam Sam khẽ hừ một tiếng, mí mắt cũng không chớp một cái, cho đến khi cô cảm giác được có một bàn tay đang vuốt ve gương mặt cô.

Lý Sam Sam tưởng các bạn cùng phòng đã kết thúc huấn luyện đã trở lại, nỉ non giơ tay lên đẩy tay trên mặt ra: "Đừng làm loạn nữa."

Nhưng khi cô bắt được bàn tay to rõ ràng kia, trong nháy mắt bừng tỉnh nửa phần.

Bàn tay này rất lớn, rõ ràng không phải bàn tay của con gái, mà là...

Lý Sam Sam mở mắt ra liền thấy khuôn mặt người đàn ông kề sát vào mình như cười như không liếc mình, có một lúc lâu cô cho rằng mình còn đang nằm mơ, nhưng khi tay kia của người đàn ông xuyên qua vạt áo vuốt ve da thịt cô, Lý Sam Sam không thể không thanh minh tình huống hiện tại.

"Huấn...luyện viên, anh vào bằng cách nào..." Chẳng lẽ lúc Trình Mẫn và Lương Băng đi huấn luyện không đóng cửa lại sao?

Nhưng... Nhưng người đàn ông này sao lại xuất hiện ở chỗ này, anh không cần huấn luyện cho ban ba sao?

“Ưʍ..." Người đàn ông trực tiếp đẩy nội y của cô ra, bàn tay to không kiêng nể gì tập kích bao lấy ngực của cô.

Lý Sam Sam gầy thì gầy, nhưng chỗ có thịt đặc biệt có đầy đủ, cũng như chỗ ngực này, một bàn tay của đàn ông bình thường cũng khó có thể khống chế được, mà ngón tay thon dài của Lăng Giai có thể bao lấy.

“Nghe nói em bị sốt, tôi cố ý tới xem là sốt ra sao?”

Hả?

Lý Sam Sam bị lời này của anh làm cho có chút mơ hồ, là thính lực của cô có vấn đề, hay là phát âm của anh có vấn đề?

Lý Sam Sam đưa tay vuốt ve trán mình, mới phát hiện hóa ra thứ lạnh lẽo vừa rồi là miếng dán hạ nhiệt, là anh dán cho mình?

Người đàn ngồi ở bên giường, hai tay đã đem quần áo của cô kéo lên, phóng ra cặp ngực lớn kia đang bị trói buộc.

"Huấn luyện viên, đừng..."

Đây chính là tại phòng ngủ của cô, không may bị các bạn cùng phòng trở về bắt gặp thì cô còn mặt mũi nào chứ, hoặc là bị dì quản lý ký túc xá tuần tra nhìn thấy, vậy cô càng không biết vất mặt mũi ở đâu.

Buổi sáng bởi vì là đứng, cho nên Lăng Giai cũng không có cơ hội tốt để nhìn cặp ngực lớn mê người của cô, quả nhiên cùng với xúc cảm giống nhau đến mê người.