Chương 295: Thê Thảm Chật Vật

Quả nhiên sức lực của Zombie Lên Cấp thật là mạnh mẽ, hơn nữa nhìn qua dường như thân thể cũng không có thay đổi gì, nhưng nhìn bề ngoài đôi tay mảnh khảnh hoàn toàn không có tí sức lực nào, lại ẩn chứa sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ.

Ngón tay thon dài trắng nõn này, đủ để xuyên thủng nhân thể. Như vậy, thật ra Yuna cũng đã nương tay đấy, xem ra đúng như lời nói của Thái Hòa, nàng vẫn nhớ rõ lời dặn dò của hắn, không có tùy tiện đánh Vũ Linh cho đến chết.

Vậy mà Lê Bống cũng ở một bên hát đệm nói: “Uh. . . Đánh như vậy. . . Mới chơi vui. . .”

“Con người không phải lấy ra chơi đùa. Ít nhất người bình thường không thể tùy tiện lấy ra chơi.”

Thái Hòa chợt cảm thấy đau đầu không thôi, bất đắc dĩ nói ra.

Tư duy giữa Zombie và nhân loại thật sự kém quá lớn, bất luận bề ngoài của các nàng giống hết với nhân loại như thế nào, lại khôi phục bao nhiêu ký ức nhân loại, nhưng kể từ ngày các nàng bắt đầu xem nhân loại là con mồi, bản chất của các nàng cũng đã hoàn toàn bất đồng với nhân loại rồi.

Bất quá đối với loại kết quả này, Thái Hòa đã sớm có chuẩn bị tâm lý, ít nhất các nàng đối xử với chính mình là hoàn toàn bất đồng đấy, chuyện này cũng đã rất tốt.

Cho nên nghĩ tới đây, tâm tình của hắn lại bắt đầu... tốt hơn. Dù sao hai người các nàng cũng không dám ăn chính mình, mà là ngoan ngoãn bị Thái Hòa làm đủ loại mân mê xoa xoa đấy!

Sau khi thấy Vũ Linh không chết được, Thái Hòa lập tức kêu gọi Lê Bống và Yuna cùng với hắn lén lút đi xuống lầu. Lúc đi qua cửa phòng của hai người Tuấn Hưng, hắn mang theo nụ cười giả tạo nghe trong chốc lát, mãi cho đến sau khi nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng “Ah!”, mới tranh thủ thời gian mang theo hai cô gái rời đi.

Sau khi trở lại trong phòng, Thái Hòa vốn đã xác nhận thoáng một chút Vương Lan Hương an toàn, sau đó lúc này mới chuyển dời lực chú ý lại trên người hai con rối zombie này.

“Dù sao công việc của các ngươi cũng đã làm xong, nên ra ngoài giúp ta diễn xong buổi biểu diễn này nha.”

Thái Hòa điều khiển một con rối zombie trong đó dời lên ghế sô pha này, quăng ra mạnh mẽ trên mặt đất.

“Ầm!”

Lập tức truyền đến một tiếng trầm đυ.c, làm cho mặt đất rung động lắc lư mạnh một cái.

Vôi trên tường lập tức nhao nhao rơi xuống trên người Tuấn Hưng và Thái Sơn đang ôm nhau thật chặt, lúc đầu hai người bọn họ vẫn còn trong dư vị tình yêu đấy, lại không nghĩ rằng đột nhiên đã xảy ra biến cố như vậy.

“Dường như phía Vũ Linh đã xảy ra chuyện!”

Thái Sơn tranh thủ thời gian mặc xong quần áo, cầm súng ngắn cũng đã chạy ra khỏi cửa, mà Tuấn Hưng cũng miễn cưỡng mặc xong quần áo, miễn cưỡng kéo lấy một cái chân đang tổn thương, cầm súng trường cũng lên lầu.

Hai người một trước một sau đi tới gian phòng của Vũ Linh, vừa thấy Vũ Linh nằm trong phòng, cùng hai con zombies, sắc mặt của Thái Sơn cũng chợt biến đổi lớn, bất quá nàng vừa mới giơ họng súng lên, vậy mà hai con zombie kia cũng phảng phất rất sợ hãi vậy, lập tức lui ra ngoài từ cửa sân thượng, sau đó nhảy ra khỏi sân thượng, đã rơi xuống điều hòa lầu hai, tạo ra một tiếng “Ầm” rung động mạnh mẽ.

Thấy hai con zombies bỏ chạy, Thái Sơn cầm lên súng đến chỗ sân thượng kiểm tra một cách cẩn thận từng li từng tí, phát hiện quả nhiên bọn nó đã biến mất trong bóng đêm, lúc này mới quay người nhìn về phía Vũ Linh trên mặt đất.

Mà lúc này Tuấn Hưng cũng đã chạy đến cửa ra vào, hắn cảnh giác cầm súng trường, lại phát hiện ở trong phòng, ngoại trừ nhìn thấy Vũ Linh hết sức thê thảm, cùng Thái Sơn vừa mới đuổi tới ra, cũng không có những người khác.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tuấn Hưng tranh thủ thời gian lếch một chân đi tới trước mặt Vũ Linh, trước tiên duỗi tay đè chặt động mạch cổ của hắn, sau một lát lập tức thở dài một hơi nhẹ nhõm, “Hắn còn sống.”

Thái Sơn bỏ súng xuống, cũng đi tới xem xét một cái, nói ra: “Có thể loại này là zombie cao cấp, nếu không phải bởi vì chúng ta nghe thấy được động tĩnh, tới kịp lúc, nhất định hắn phải chết. Ngược lại là hai con zombies kia rất quỷ dị, vậy mà biết rõ sự lợi hại của súng.”

“Nói không chừng hôm nay đã từng thấy chúng ta nổ súng đi. Trí lực của loại zombie này đã không sai rồi. Súc sinh còn có thể bị đồng loại chết chấn nhϊếp, huống chi zombie cao cấp. . .”

Ngược lại là Tuấn Hưng không nghĩ như vậy nói. Bất quá trong lòng hắn vẫn rất rung động đấy, chẳng lẽ những con zombie...kia là chuyên môn đến đánh lén trả thù bọn hắn hay sao?

Suy nghĩ này, ngược lại không có khác gì với suy đoán của Vũ Linh...

Sáng sớm hôm sau, ba người Tuấn Hưng lập tức mang theo mắt quầng thâm đi tới chỗ ở của đám người Thái Hòa.

Từ trên sắc mặt hơi có vẻ tiều tụy của bọn hắn cũng không khó nhìn ra, chuyện tối hôm qua, đại khái bọn hắn đều không thể ngủ ngon, mà lo lắng hãi hùng chờ đến hừng đông.

Sắc mặt của Vũ Linh âm trầm đi ở phía sau, dáng đi của hắn còn vừa dùng tay vịn lấy eo của mình, không chỉ hai mắt và trên mặt đều là bầm tím, cái mũi cũng bị đập gãy rồi, nhìn qua cả người đã thê thảm lại còn chật vật.