Chương 11: -Phần 2

“Em vẫn ở đây.”

“Thật là em rồi…” Hạ Mặc như chợt chớ tới điều gì đó, dùng sức mà lắc lắc đầu, tươi cười như miếng bọt biển rồi dần dần tan biến không thấy tung tích: “Xem ra chúng ta có duyên phận thật ngắn ngủi. Hiện giờ tôi đã thành người tàn phế cũng không đảm đương công việc của một giáo viên, vì thế mà em đem lời nói của tôi để ngoài tai đúng không?” Anh vừa nói vừa ngoảnh mặt về một bên, không hề nhìn tôi.

“Thầy sai rồi, ” tôi cười đi đến phía bên kia giường bệnh, rồi cúi xuống, “Em rất kính trọng thầy Hạ, xin thầy suy nghĩ lại, từ khi em bắt đầu là học sinh của thầy tới bây giờ, có mấy lần nghe theo lời thầy nói?”

Hạ Mặc nghe vậy cũng không tiếp tục chủ đề này, liền lãng tránh. “Đi tìm y tá Trần tới đây, nhanh lên.”

“Vì sao ạ?”

“Chuyện này không liên quan tới em, tìm đến là được.”

Vì sợ anh tức giận, tôi vội đến phòng trực ban để gọi y tá Trần. Cô vào trong phòng nhưng lại yêu cầu tôi ở bên ngoài. Tôi cũng không biết nguyên nhân bèn lặng lẽ đứng bên song cửa nhìn xuyên qua lớp kính thủy tinh. Chỉ thấy y tá Trần chào Hạ Mặc rồi hỏi anh tình hình giấc ngủ đêm qua như thế nào. Sau đó cô nhẹ nhàng vạch chăn, lộ ra tã lót, rồi lấy chăn bọc quanh người Hạ Mặc một cách kĩ lưỡng, tiếp đó chậm rãi tháo tã——–màu trắng của nướ© ŧıểυ lặp tức đập vào mắt tôi, một màu trắng, trắng đến chói mắt, đến mức làm cho tôi không dám nhìn thẳng vào nó.

Cô cầm chiếc tã cũ trên tay, cẩn thận xem, sau đó ngồi xổm đặt nó trên mặt đất———Tôi nghĩ sở dĩ cô ấy hành động như vậy vì không hy vọng khiến cho Hạ Mặc nghĩ rằng mình đối với việc này mà chán ghét. Sau đó, cô đi tới cạnh quầy tủ (loại thấp dạng như tủ nhưng có thể làm bàn) lấy một chiếc tã mới để thay. Làm xong tất cả, y tá Trần giúp Hạ Mặc kéo quần lên, sắp xếp mọi thứ một cách ngay ngắn.

“Cám ơn cô—- y tá Trần, vẫn là khiến cho cô thêm phiền toái.” Hạ Mặc di chuyển tay, nhẹ giọng nói.

“Đừng nói như vậy thầy Hạ, có thể chăm sóc thầy thực ra chúng tôi rất vui vẻ.”

Hạ Mặc không nói nữa, vẻ mặt cảm ngại ngần, cười cười.

“Thầy Hạ, để cho Tỉnh Tỉnh vào đây với thầy được không?”

“Không.” Hạ Mặc trả lời rất kiên quyết.

“Cô bé sẽ im lặng, chỉ là ở bên cạnh thầy xem đọc sách được không?”

Hạ Mặc không nói nữa.



Y tá Trần một tay ôm bờ vai gầy yếu của Hạ Mặc, một tay làm trụ để cho anh dựa ở trên giường, tiện tay bỏ thêm sau lưng một chiếc gối dựa. Sau đó cô liền đưa cho Hạ Mặc một quyển sách, mỉm cười rồi bước ra khỏi phòng: “Vào đi Tỉnh Tỉnh, ngồi bên cạnh thầy ấy đọc sách một lát. Thầy ấy chỉ đến trưa mới phải thay tã (chỗ này không biết dùng từ gì >_<), cho nên em không cần lo lắng. Nếu thầy ấy có chút biểu hiện đau nhức em nhất định phải báo cho chị nhé.”

Tôi gật gật đầu, rồi đột nhiên hỏi: “Em muốn biết vì sao các chị không để cho Hạ Mặc dùng ống dẫn nướ© ŧıểυ mà lại phải thay … như vậy?” Tôi thật sự không thốt lên được những chữ đó, đối với Hạ Mặc mà nói đó là một sự sỉ nhục.

Y tá Trần nở nụ cười nhưng nụ cười của cô có vẻ ngượng ngùng: “À, tã đó là tất cả y tá chúng tôi mua cho thầy Hạ. Dựa theo lẽ thường thì đúng là người không thể tự chủ việc đại tiểu tiện nên dùng ống dẫn nhưng em có biết, như thế rất đau. Bọn chị đều cảm thấy được dây thần kinh của thầy Hạ rất mẫn cảm, nỗi đau đớn mà thấy ấy phải chịu đựng hẳn là hơn người bình thường rất nhiều——không kể đến thân thể lại tương thông với tinh thần, dù rằng bọn chị đều biết phần eo dưới của thầy đã không còn cảm giác. Nhưng bọn chị vẫn là sợ thầy ấy đau. Hơn nữa, ống dẫn có thể gây ra nhiễm khuẩn, thầy Hạ thân thể hiện giờ đã yếu ớt không thể chống đỡ một căn bệnh khác biến chứng từ đó mà ra được. Cho nên bọn chị mới…”

“Cảm ơn chị, y tá Trần.” Tôi nói ra lời tự đáy lòng mình.

Y tá Trần nở nụ cười nhưng nụ cười của cô có vẻ ngượng ngùng: “À, tã đó là tất cả y tá chúng tôi mua cho thầy Hạ. Dựa theo lẽ thường thì đúng là người không thể tự chủ việc đại tiểu tiện nên dùng ống dẫn nhưng em có biết, như thế rất đau. Bọn chị đều cảm thấy được dây thần kinh của thầy Hạ rất mẫn cảm, nỗi đau đớn mà thấy ấy phải chịu đựng hẳn là hơn người bình thường rất nhiều——không kể đến thân thể lại tương thông với tinh thần, dù rằng bọn chị đều biết phần eo dưới của thầy đã không còn cảm giác. Nhưng bọn chị vẫn là sợ thầy ấy đau. Hơn nữa, ống dẫn có thể gây ra nhiễm khuẩn, thầy Hạ thân thể hiện giờ đã yếu ớt không thể chống đỡ một căn bệnh khác biến chứng từ đó mà ra được. Cho nên bọn chị mới…”

“Cảm ơn chị, y tá Trần.” Tôi nói ra lời tự đáy lòng mình.

Buổi sáng ngày hôm đó, tôi chỉ dám ngồi trên ghế cách xa giường Hạ Mặc, đọc sách hoặc ngẩn người. Hạ Mặc cũng như thế. Chúng tôi đều không nói một câu nào. Nhưng tôi khong hề cảm thấy khó chịu, dù chỉ như vậy cũng tốt rồi. Cứ như thế không có chuyện gì, chúng tôi trải qua một buổi sáng an ổn, ai ngờ tới giữa trưa, cơn đau nhức ở chân lại tra trấn anh—————mới đầu anh còn cố nén không kêu lên một tiếng nào, đến khi tôi nhận thấy thì anh đã đau đến độ co rút, thân thể chỉ chực đổ xuống.

“Thầy rất đau phải không? Em đi tìm y tá Trần được không? ” Tôi có chút sợ hãi, vội lao nhanh ra khỏi cửa phòng chạy đến phòng làm việc của y tá nhưng lại được báo rằng y tá Trần đã đi căn tin ăn cơm. Và khi tôi trở lại phòng bệnh là cảnh tượng Hạ Mặc toàn thân rũ rượi như chũ thất nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, chăn thì không biết đã bị anh ném xuống đất từ lúc nào, nếp gấp nơi ống quần cũng bị rũ xuống. Ống quần trống rỗng đến thê lương giống như hình ảnh mọt chiếc gương vụn vỡ le lói những tia sáng trong cái ráng chiều, khiến cho người ta trong lòng cảm thấy hoảng sợ.

Tôi ngồi xuống bên chân Hạ Mặc, xắn ống quần bên phải lên.

“Em dám động đến thử xem!” Cơn đau đột ngột, Hạ Mặc mở to mắt nhìn về phía tôi cố gắng kêu to.

Tôi không nói gì, chỉ sửa sang lại ống quần bên phải, cầm chăn nhặt lên xong xuôi, vừa xắn ống quần bên trái lên. Tôi biết anh không động đậy, anh cũng không đuổi được tôi.

“Em động đến tôi một cái nữa thử xem, tôi sẽ vĩnh viễn không nhìn mặt em !!” Anh vẫn như cũ mà la hét, “Lâm Tỉnh Tỉnh, tôi nói được thì làm được !”

Tôi như cũ tỏ ra không nghe thấy gì, vén ống quần bên trái lên chầm chậm.

“Tỉnh Tỉnh ! Em đừng chạm vào chúng !” Giọng nói của Hạ Mạc khàn khàn ẩn chứa sự thê lương, “Chúng rất kinh khủng…sẽ dọa tới em…tôi xin em đừng chạm vào chúng…” Anh nghẹn ngào không nói được nữa.

Đó là lần đầu tiên tôi có thể tận mắt nhìn thấy thương tích ở chân của Hạ Mặc rõ như vậy.

Bên phải cũng coi như đầy đủ chỉ trừ phía dưới ước chừng ba li bắt đầu biến mất. Một vết sẹo dài như loài bò sát màu hồng nối liền mặt phẳng, nhìn thấy mà giật mình. Bởi vì cắt cụt sẽ gây tê liệt nên không thể tiếp nhận khóa trị liệu phục hồi, đùi phải có thể thấy rõ sự héo rút của cơ, nối tiếp nó là xương bánh chè có chút đáng sợ. Mà phía bên chân trái chỉ còn một đoạn ngắn ngủn, chạm đến là cảm giác lạnh lẽo sần sùi, khiến người ta không thể tin được trước đó từng chứa đựng một phần sinh mệnh trên người. Bởi vì không còn gì, giờ phút này chúng đã mất, nên chúng an tĩnh đến lạ. Thế nhưng tôi không hề cảm thấy kinh khủng, càng không ghét bỏ. Tôi biết, nơi ấy vốn là một đôi chân thon dài, mà vì tôi nên mới biến thành như vậy. Vì thế tôi học theo dáng vẻ của chị Trần, ôm lấy chúng, dùng tay nhẹ nhàng xoa bóp mặt trên vết sẹo. Lúc này tôi nghe được Hạ Mặc thở dốc, cơ thể nhẹ nhàng run rẩy, tôi không biết liệu có phải anh đang khóc hay không.



Chỉ chốc lát sau, cơ thể anh buông lỏng dần dần xuống dưới, tôi biết anh không hề đau.

Tôi gấp lại ống quần gọn gàng, dìu anh nằm xuống, đắp chăn cẩn thận, đứng dậy hướng về phía cửa phòng bước ra.

“Đợi một chút !” Hạ Mặc bỗng nhiên gọi tôi lại.

Tôi không quay đầu lại, anh từng nói nếu tôi nhìn anh một chút sẽ không còn được gặp lại anh nữa.

“Vì sao em lại bỏ đi ?” Âm thanh thực yếu ớt.

Tôi vẫn im lặng như cũ.

“Vì sao em không nói gì ?” Tôi có thể nghe được sự bối rối trong giọng nói ấy, “Em sợ phần còn lại của chân tôi đúng không, chúng khiến em ghê tởm phải không…Tôi sớm nên biết điều đó…” Âm thanh của anh càng ngày càng nhỏ dần cho đến khi tôi không nghe được mới thôi.

Tôi vẫn trầm mặc, bởi vì tôi sợ khi mình cất tiếng sẽ không tự chủ mà rơi nước mắt.

“Đi đi.” Anh nói.

Tôi quay lại, anh đã nhìn về hướng khác.Tôi có thể tưởng tượng ra trên khuôn mặt kia ẩn giấu nhiều ít sự tuyệt vọng——–không phải như trong trí nhớ của tôi về Hạ Mặc, gương mặt kia chung quy vẫn là một thầy giáo lập dị, thích ngồi bên cửa sổ hút thuốc vừa đung đưa đôi chân dài tựa như một người đàn ông cao ngạo, có khi ở cùng tôi trong đêm khuya nói những chuyện trên trời dưới đất. Mà hiện giờ, anh đã đánh mất khả năng sinh tồn cơ bản, cả đời đều cần người đi theo chiếu cố, nói thẳng ra chính là người tàn tật.

Tôi bước đến quỳ gối bên cạnh anh, hai tay theo bản năng đặt xuống giường, thì cảm thấy cảm xúc anh trở nên khẩn trương. Vì thế tôi giả vờ thoải mái nghịch nhẹ sợi tóc: “Sau này, mỗi ngày sau khi tan học em đều đến thăm thầy được không ?”

“Không cần mượn lý do này để không làm bài tập.” Giọng nói anh vẫn yếu ớt như trước, nhưng có thể nhận thấy trong đó có chút bướng bỉnh.

“Em sẽ học bài làm bài tốt, không để cho thầy lo lắng————-thầy có thể đừng đuổi em được không ?”

“Tôi sao lại đuổi em đi, đứa nhỏ này,” anh tự giễu, “Em đi rồi, ai tới phụ trách tôi…”

Tôi tưởng rằng anh đã cho tôi một lời hứa hẹn. Nhưng thật không ngờ, trong cuộc sống sau này, cho dù sau này khi xuất viện, chúng tôi vẫn còn tồn tại rất nhiều khúc mắc. Đối với Hạ Mặc mà nói điều đó có liên quan đến tôn nghiêm của bản thân.