Chương 1

Trước hoàng hôn, Thẩm Tương đi ra khỏi cửa lớn ngục giam.

Cô được nộp tiền bảo lãnh để tạm thời ra tù, chỉ có được một ngày nghỉ.

Nắm tờ giấy ghi địa chỉ trong tay, bắt xe ở cửa ngục, lúc trời sắp tối thì cô đến một căn biệt thự cũ kỹ ở giữa sườn núi.

Người giữ cửa dẫn Thẩm Tương đi vào bên trong.

Bên trong một mảnh đen kịt, vừa vào cửa liền ngửi được mùi máu tanh nồng nặc. Chưa kịp thích nghi với bóng tối trong phòng, một đôi tay mạnh mẽ đã kéo cô vào trong ngực.

Sau đó, hơi thở cực nóng phả về phía cô: "Cô chính là gái bao mà bọn họ tìm tới cho tôi hưởng thụ một phen trước khi chết à?"

Gái bao?

Nước mắt Thẩm Tương trào ra khỏi mi.

Sau đó đột nhiên bị dọa đến nỗi giọng nói cũng trở nên run rẩy: "Anh... sắp chết ư?"

"Ừ! Hối hận khi nhận việc làm ăn này với tôi sao?" Người đàn ông yếu ớt cười mỉa mai.

"Không hối hận." Thẩm Tương buồn bã nói.

Cô không có chỗ mà hối hận.

Bởi vì mẹ cô đang chờ được cứu.

Trong căn phòng tối đen, cô không nhìn rõ được gương mặt của người đàn ông, chỉ biết anh ta vốn không giống người sắp chết. Hai lần ba tiếng xong, cuối cùng người đàn ông ngủ thϊếp đi.

Chết rồi sao?

Thẩm Tương không để ý tới sợ hãi, xiêu vẹo chạy khỏi biệt thự.

Trong bầu trời đêm, mưa lạnh đang rơi, cô chạy một đường đội mưa chạy đến "Biệt thự nhà họ Lâm".

Mười một giờ đêm, biệt thự nhà họ Lâm đóng chặt cửa, nhưng Thẩm Tương có thể nghe được âm thanh vui đùa bên trong, hình như đang có tiệc tùng gì đó.

"Mở cửa! Nhanh mở cửa đi, nhanh đưa tiền cho tôi, tôi phải đi cứu mẹ... Mở cửa! Mở cửa ra!"

Cửa lớn vẫn đóng chặt như cũ.

Đứng chờ trong cảnh bão táp mưa sa, Thẩm Tương mơ màng đứng không vững, nhưng cô nhất định phải giữ vững tinh thần đập vào cửa lớn: "Mở cửa ra! Mở cửa! Nhanh đưa tiền cho tôi, tôi muốn đi cứu mẹ tôi."

"Két!" Cửa lớn bị đẩy ra, ánh mắt tuyệt vọng của Thẩm Tương lóe lên tia sáng.

Người trong cửa lộ ra ánh mắt khinh thường và chán ghét dò xét cô.

Thẩm Tương biết, bộ dạng của mình bây giờ chẳng khác nào kẻ ăn mày.

Cô không lo được hình tượng của mình, chỉ bổ nhào đến trước mặt người kia, ánh mắt toát lên vẻ cầu xin: "Chuyện các người bảo tôi làm, tôi đã hoàn thành rồi, mau đưa tiền cho tôi, mẹ tôi sắp chờ không nổi rồi, cầu xin..."

"Mẹ cô chết rồi, cho nên cô không cần tiền nữa." Người mở cửa ném một khung hình đen vào trong mưa, sau đó đóng cửa lại.

"Cái gì?" Thẩm Tương kinh ngạc thốt lên.

Sau một hồi, một tiếng gào khóc chói tai vang lên: "Mẹ..."

"Mẹ... con tới chậm rồi sao? Con bỏ qua thời gian cứu mẹ rồi sao? Mẹ tôi chết rồi... mẹ tôi chết rồi..." Thẩm Tương ôm di ảnh của mẹ, co quắp ngồi trong mưa tự lẩm bẩm.

Sau đó, cô đứng dậy, gõ vào cửa lớn như phát điên: "Lừa đảo! Tôi đã làm xong chuyện mà các người nói, các người lại không cứu mẹ cho tôi. Các người trả mẹ lại cho tôi! Đồ lừa đảo! Các nhà các người sẽ không được chết yên thân... Đồ lừa đảo, lừa đảo! Lừa đảo! Tôi nguyền rủa các người chết không được yên..."

Thẩm Tương khóc đến ngất đi bên ngoài cửa lớn của biệt thự nhà họ Lâm.

Tỉnh lại đã là ba ngày sau đó, cô lại một lần nữa bị giam vào ngục.

Cô hôn mê, sốt cao không giảm được đưa tới khu chữa bệnh. Sau ba ngày mới hạ sốt, rồi lại bị đưa tới khu giam giữ ban đầu.

Mấy người phạm nhân nữa lại xông tới.

"Tao còn tưởng mày được nộp tiền bảo lãnh rồi tự do rồi ấy chứ, mới ba ngày đã bị trả lại rồi à?"

"Nghe nói được mượn ra ngoài cho người ta chơi cả đêm?"

Chị đại hung hãn kéo Thẩm Tương, cười cực kỳ thâm độc: "Con đàn bà này sao số tốt thế! Xem hôm nay tao đánh chết mày này!"

Ngay cả mí mắt, Thẩm Tương cũng không nhếch lên chút nào.

Đánh chết cô đi, đánh chết cô rồi vừa hay có thể đoàn tụ với mẹ.

Một đám phụ nữ đang muốn lột quần áo của cô, ngoài cửa đột nhiên có một âm thanh nghiêm nghị vang lên: "Làm gì đấy?"

Chị đại lập tức cười làm lành: "Thẩm Tương bệnh rồi, chúng tôi quan tâm cô ấy mà."

Quản ngục cũng không dám lại, chỉ hô số hiệu của Thẩm Tương: "036, ra đây!"

Thẩm Tương đi tới, hỏi: "Tôi lại phạm lỗi gì sao?"

"Cô vô tội, được thả ra." Quản ngục lạnh nhạt nói.

"Sao cơ?" Thẩm Tương cho là mình xuất hiện ảo giác, cho đến khi cô đi tới cửa lớn của ngục giam mới ý thức được đây là sự thật.

Cô mừng rỡ, khóc lóc nỉ non: "Mẹ! Con không thể cứu mạng mẹ, mẹ có thể tha thứ cho con không. Bây giờ con đi thăm mẹ, mẹ chôn ở đâu rồi..."

"Là cô Thẩm phải không?" Một giọng nam lạnh lùng hỏi.

Trước mặt Thẩm Tương là một người đàn ông mặc âu phục đi giày da, sau lưng người đó co một chiếc xe con màu đen đang đỗ. Trong xe có thể mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông đeo kính râm đang chăm chú nhìn cô.

Cô gật đầu: "Là tôi, anh là..."

Người đàn ông không đáp lời, chỉ quay người cung kính nói với người đàn ông trong kính xe: "Cậu tư, là cô ấy."

"Bảo cô ấy lên!" Người đàn ông đeo kính râm ra lệnh.

Thẩm Tương giật mình bị đẩy lên xe, ngồi cùng hàng ghế với người đàn ông đeo kính râm. Cô lập tức cảm nhận được sát khí và sự lạnh lùng tỏa ra từ anh ta.

Thẩm Tương cảm thấy mạng của mình liền nằm trong tay anh ta.

"Tôi tên là Phó Thiếu Khâm." Người đàn ông lạnh lùng giới thiệu.

Thẩm Tương không khỏi run lên, yếu ớt hỏi: "Không phải tôi được thả ra... mà là bị xử tử hình thật sao?"

"Dẫn cô đi nhận giấy đăng ký kết hôn!" Phó Thiếu Khâm chán ghét, không tình nguyện nhìn cô nhiều một cái.

Thẩm Tương đột nhiên cảm thấy giọng nói này có chút quen tai, rất giống với người đàn ông đã chết hôm đó.

Nhưng người đó đã chết rồi.

"Anh nói gì cơ?" Cô tưởng là mình nghe nhầm.