Chương 4

Phó Thiếu Khâm đã tìm Thẩm Tương một tháng.

Anh cho rằng bản thân đã đoán sai, Thẩm Tương cũng không có nhiều khuyết điểm như anh đã điều tra, nhưng thì ra là cô đến làm người phục vụ ở bên ngoài phòng VIP dành riêng cho anh.

Anh thật sự là đã đánh giá thấp cô rồi.

“Tổng giám đốc Phó… Có chuyện gì vậy ạ?” Người quản lý nhà hàng đi cùng Phó Thiếu Khâm đang nhìn Phó Thiếu Khâm với vẻ nơm nớp lo sợ.

“Cô ấy đến đây bao lâu rồi?” Phó Thiếu Khâm lạnh lùng nhìn người quản lý.

“Một… một tháng ạ.” Người quản lý lắp bắp trả lời.

Một tháng!

Chính là khi cô trốn khỏi nhà họ Phó.

Không phải là cô muốn chạy trốn mà chỉ là cô muốn tăng thêm lợi ích thôi.

Đáng ghét!

Thẩm Tương nhìn Phó Thiếu Khâm với ánh mắt phẫn nộ và oan ức.

Tại sao thế giới này lại nhỏ như vậy chứ?

"Tôi không hiểu anh đang nói cái gì, thả tôi ra! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát." Cô cố gắng muốn thoát khỏi sự khống chế của Phó Thiếu Khâm.

Nhưng lại không thể cử động dù chỉ một chút.

Một lớp mồ hôi mỏng xuất hiện trên cái trán xinh xắn của Thẩm Tương.

Người quản lý sợ hãi và quát mắng Thẩm Tương: "Nguyễn Vãn, cô ngang ngược quá rồi!"

“Nguyễn Vãn?” Phó Thiếu Khâm lạnh lùng hừ một tiếng: “Cô vậy mà lại che giấu thân phận của mình sau khi ra tù và đổi tên thành Nguyễn Vãn ư?”

Lúc này, người quản lý đại sảnh và nhân viên phục vụ nhờ Thẩm Tương giúp đỡ vừa rồi đều lần lượt chạy tới, nhưng họ cũng sợ đến mức không dám lên tiếng.

Thẩm Tương cực kỳ tuyệt vọng.

Chỉ còn hai ngày nữa là cô có thể được nhận một tháng lương rồi!

Nhưng bây giờ mọi thứ đều tan biến.

“Tại sao lúc nào anh bám lấy tôi dai như đỉa vậy ? Tại sao chứ?” Nỗi oan ức và tức giận lập tức làm cho hai mắt của Thẩm Tương đỏ lên, cô nâng tay lên và cắn vào cánh tay của Phó Thiếu Khâm. Phó Thiếu Khâm đột nhiên bị đau nên vô thức thả tay Thẩm Tương.

Thẩm Tương xoay người bỏ chạy.

Cô chưa có năng lực để chống lại bất cứ ai, cho nên cô chỉ có thể bỏ chạy.

Khi Phó Thiếu Khâm phản ứng lại thì Thẩm Tương đã chạy ra khỏi nhà hàng và nhanh chóng lên một chiếc xe buýt. Sau một vài điểm dừng thì cô lập tức xuống xe.

Khi đang đi bộ trên đường, Thẩm Tương đột nhiên bật khóc.

Thay Lâm Tịch Nguyệt vào tù, lần đầu tiên quý giá nhất bị một người đàn ông đã chết lấy đi.

Thật vất vả mới được ra tù nhưng lại không bao giờ được gặp lại mẹ nữa.

Lẽ nào cô còn chưa đủ xui xẻo sao?

Cái người họ Phó này là ác ma từ đâu đến vậy? Tại sao cứ bám lấy cô và không buông tha cho cô chứ!

Vì sao!

Lẽ nào là bởi vì cô vừa mới ra tù và không có nơi nương tựa nên cảm thấy cô dễ bị bắt nạt sao?

Thẩm Tương khóc đến mức đau dạ dày và cảm thấy buồn nôn, sau đó, cô ngồi xổm bên lề đường và không ngừng nôn. Bởi vì chưa ăn cơm nên tất cả những gì mà cô nôn ra đều là nước chua màu xanh.

Một chị gái đi ngang qua đã vỗ lưng của cô: "Em gái à, có phải đây là phản ứng mang thai giai đoạn đầu của em không?"

Mang thai ư?

Thẩm Tương đột nhiên giật mình.

Gần đây cô thường xuyên cảm thấy buồn nôn, nhưng chưa bao giờ cô nghĩ rằng mình có thai. Lời nhắc nhở chị gái này khiến cho cô chợt nghĩ đến việc đã trôi qua hơn một tháng kể từ đêm đó rồi.

Cô hoảng hốt mà đi đến bệnh viện, số tiền vài chục nghìn mà cô đang có hoàn toàn không đủ để trả chi phí kiểm tra.

Bác sĩ đưa cho Thẩm Tương một que thử để cho cô làm xét nghiệm nướ© ŧıểυ.

Mười phút sau, đã có kết quả, bác sĩ khẳng định nói: "Cô có thai rồi."

Thẩm Tương lảo đảo, không đứng vững: "Không được, tôi không thể mang thai được."

“Cô có thể phá thai.” Bác sĩ lạnh lùng nói, sau đó ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài: “Người tiếp theo.”

Thẩm Tương đi ra ngoài, ngồi một mình trên ghế dài của bệnh viện, cô cảm thấy bàng hoàng và bất lực.

“Đừng khóc… Đừng khóc, lau nước mắt đi nào.” Giọng nói của một em bé vẫn còn đang tập nói vang lên ở trước mặt Thẩm Tương. Cô ngước mắt lên thì liền nhìn thấy có một em bé gái còn đang mặc tã ở trước mặt mình.

Bé gái giơ bàn tay nhỏ mũm mĩm của mình lên định lau nước mắt cho Thẩm Tương, nhưng cô bé không thể với tới, vì vậy cô bé vỗ vào đùi Thẩm Tương để an ủi cô.

Trong chớp mắt, trái tim của Thẩm Tương bị bé gái làm cho tan chảy.

“Thật xin lỗi, con bé nhà tôi là một đứa trẻ nhiệt tình và nhạy cảm.” Người mẹ trẻ tuổi đứng đối diện với Thẩm Tương và mỉm cười.

“Em bé của chị thật đáng yêu.” Thẩm Tương lễ phép đáp.

Nhìn hai mẹ con đã đi xa với vẻ hâm mộ, Thẩm Tương không kìm được mà sờ bụng của mình. Cô đã không còn người thân nào, đứa bé trong bụng là máu mủ duy nhất của cô.

Trong lòng cô chợt dâng lên một cảm giác vui sướиɠ và mong chờ được làm mẹ.

Nhưng mà cô dùng cái gì để nuôi đứa bé bây giờ?

Ngay cả chi phí phẫu thuật mà cô còn không thể trả nổi.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Tương đến nhà tù với một chút hy vọng và cầu xin người bảo vệ ở bên ngoài: "Tôi có thể gặp dì Hạ Thục Mẫn không?"

Khi Thẩm Tương vào tù thì Hạ Thục Mẫn đã bị ngồi tù nhiều năm rồi. Dì Hạ đã chăm sóc cho cô và giúp cô tránh được rất nhiều đau khổ. Cô không biết dì Hạ có thân phận gì, nhưng cô có thể cảm giác được rằng dì Hạ rất giàu có.

Mỗi tháng đều có người ở bên ngoài đưa cho dì Hạ rất nhiều tiền để ăn uống.

Mấy trăm tệ mà Thẩm Tương có trên người từ khi ra tù là do dì Hạ đưa cho cô.

“Hạ Thục Mẫn đã ra tù hơn một tháng rồi.” Người bảo vệ tính thời gian rồi nói.

“Cái gì?” Thẩm Tương vô cùng bất ngờ.

“Có phải cô là Thẩm Tương không?” Người bảo vệ đột nhiên hỏi.

Thẩm Tương gật đầu: “Đúng vậy."

"Hạ Thục Mẫn để lại một số điện thoại khi được ra tù và nói rằng đưa cho cô số đó. Hôm đó cô vừa mới ra tù thì đã được một chiếc xe hơi sang trọng đưa đi, tôi gọi cô nhưng cô không trả lời." Người bảo vệ đưa số điện thoại cho Thẩm Tương.

"Cảm ơn."

Hai giờ sau, Thẩm Tương gặp được bạn tù của cô là Hạ Thục Mẫn trong phòng VIP của bệnh viện tư nhân cao cấp nhất ở Vân Thành.

Dì Hạ đang nhắm mắt, sắc mặt ốm yếu nằm trên giường, dù mái tóc đã bạc nhưng nhìn bà vẫn rất thanh lịch và sang trọng. Thẩm Tương có thể thấy được khi còn trẻ, dì Hạ chắc chắn là một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng chỉ là cô không biết tại sao bà ấy lại phải ngồi tù?

“Dì Hạ?” Thẩm Tương khẽ kêu lên.

Hạ Thục Mẫn chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Thẩm Tương thì kích động mà ho khan một lúc, sau đó chậm rãi nói: "Thẩm Tương à, rốt cuộc dì cũng gặp lại cháu rồi. Dì đã bảo thằng nhóc kia đưa con đến, nhưng nó cứ luôn nói với dì rằng cháu đã về với ông bà rồi. Hôm nay cháu cuối cùng cũng đã trở lại, trở lại là tốt rồi.”

“Dì Hạ ơi, đúng là cháu mời từ quê lên ạ.” Thẩm Tương hỗ trợ che giấu sự thật.

Cô biết thằng nhóc hôi hám mà dì Hạ nói nhất định là con trai của dì Hạ, và Thẩm Tương cuối cùng cũng hiểu rõ rằng cô có thể được thả ra sớm là bởi vì con trai của dì Hạ đã dốc hết sức để đưa cô ra ngoài.

Người ta giúp đỡ cô đi ra ngoài cũng đã là tốt bụng rồi. Ở trong một gia đình giàu có như vậy thì làm sao có thể để cho dì Hạ có một người bạn như cô chứ?

Cho nên nói rằng cô đã về quê với ông bà để lừa gạt dì Hạ cũng không có gì quá đáng cả.

“Dì chưa bao giờ quên rằng nếu không phải là cháu chăm sóc cho dì ở trong từ thì dì sẽ không sống được đến bây giờ và cũng không gặp được con của mình.” Dì Hạ cảm động mà rơi nước mắt.

Thẩm Tương lắc đầu: "Dì Hạ đừng nói như vậy. Lúc đó, cháu thật sự muốn chăm sóc dì, cháu chưa bao giờ nghĩ đến việc để dì trả ơn cháu..."

Cô đang suy nghĩ làm thế nào để lên tiếng vay tiền một người đang bị bệnh nặng như dì Hạ?

Cắn môi, Thẩm Tương quyết tâm và dứt khoát nói:" Dì Hạ, cháu biết cháu không nên nói chuyện với dì vào lúc này, nhưng cháu thật sự không còn cách nào cả. Cháu... "

"Cháu làm sao vậy? Bây giờ cháu đã ở bên cạnh dì rồi nên nếu gặp phải chuyện khó khăn thì cứ nói với dì." Hạ Thục Mẫn hỏi.

“Dì ơi, dì có thể… cho cháu vay ít tiền được không ạ?” Thẩm Tương cúi đầu rất thấp và không dám nhìn Hạ Thục Mẫn.

“Cô muốn bao nhiêu? Tôi cho cô.” Ở phía sau, một giọng nói đàn ông vang lên.

Thẩm Tương đột nhiên quay đầu lại, sợ đến mức không nói được rõ ràng: "Tại sao lại là anh?"