Chương 9

Bữa ăn này dường như đã nới lỏng quá trình tu luyện vốn đã yên lặng bấy lâu nay của ta.

Dần dần, cơn buồn ngủ dâng lên. Ta chìm vào giấc ngủ sâu.

Trong khi đang mơ màng ngủ, ta bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói lạ, khiến ta suýt thì hét lên thành tiếng.

“Ngài và Hỗn Độn …?”

"Ngài Còn muốn tiếp tục làm Mạnh Bà sao? Tiên giới đang chờ ngài trở về."

"Ngươi có thể đưa nàng cùng quay về..."

Ta quay lại, trong miệng còn lẩm bẩm gì đó.

"Thần Mộng, ngươi thật phiền phức."

Hẳn là cái gã Thần mộng lại đến gây rắc rối cho ta rồi.

Lần sau ta nhất định sẽ đánh hắn một trận cho chừa!

Ta đã gặp Diêm Vương.

Tuy rằng trước đây ta đã từng gặp hắn, nhưng đều là mấy lần ta gây rối phá phách, đến lật sổ sinh tử, thủ tiêu chứng cớ phạm tội,

Nhắc mới nhớ, ta khá là thích Diêm Vương.

Không hiểu tại sao nhưng hắnluôn đối xử tốt với ta hơn nhiều so với những hung thú khác.

Suy cho cùng, khi cần đến sổ sinh tử, ta chỉ cần nói vài lời.

Còn hung thú khác gì, phải ... tự đến đánh nhau mà lấy.

“Diêm Vương, sao ngươi lại ở đây?” Ta nhảy tới bên cạnh Mạnh Bà, nghiêng đầu nhìn hắn.

"Ta tới đây để gặp Mạnh đại nhân.”

Mạnh đại nhân? Hắn có cần phải lịch sự với đồng nghiệp như vậy không? Chẳng phải Diêm vương là cấp trên của Mạnh Bà sao?

Quả nhiên, Mạnh Bà của ta là mạnh nhất, ta kiêu ngạo quay người lại ôm lấy Mạnh Bà.

"Bà Bà, ta đói rồi ~”

Mạnh Bà xoa đầu ta như thường lệ và nói: “Đợi chút, ta đi nấu cơm.”

Ta nghe thấy tiếng Diêm vương rớt hàm xuống đất. Chậc.

Mới tí tuổi đầu đã loãng xương rồi.

Những quỷ thần dưới Địa Phủ, có lẽ bởi vì ở dưới lòng đất quá lâu nên đầu óc đều có chút không bình thường.

Sau khi Diêm Vương chạy tới đây, Phán Quan, Đầu Trâu Mặt Ngựa, Chung Quỳ vân vân mây mây cũng lũ lượt kéo đến.

Ta đang cân nhắc một chút xem có nên mở một bàn mạt chược ở nhà Mạnh Bà không.

..

Ta gặp lại Mạnh Quân.

Nói chính xác hơn thì ta gặp lại hắn trong giấc mộng.

Nhưng lần này giấc mộng rất kỳ lạ, không phải là ta đang nói chuyện với hắn.

Mà là ta đang nhìn bản thân trong mơ nói chuyện với hắn.

..

Giấc mộng này hình như đã lâu lắm rồi, ta cảm giác như mình có thể nhìn thấy được những thay đổi của thế giới.

Chìm trong mộng cảnh thật lâu, ta cảm giác bản thân dường như đã trải qua năm tháng dài đằng đẵng, thương hải tang điền.

Ở trong giấc mộng, ta và Mạnh Quân bắt đầu từ việc hễ gặp là gào thét đòi đánh đòi gϊếŧ.

Sau đó đến việc hai người chúng ta bắt đầu thi thoảng gặp mặt, cùng nhau trò chuyện.

Ta tức giận gầm lên: "Mạnh Quân, ngươi mau thả ta trong mộng ra! Ngươi là đồ cặn bã!"