Chương 3: Bệnh viện số 1 (2)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Nguyệt Độ Hàn Đường

Đồng hồ đếm ngược kết thúc, phát sóng trực tiếp bắt đầu ——

[Hộp mù đã mở hộp mù đã mở, đây là lần đầu tiên tôi tham gia đầu tư mù, nghe nói có rất nhiều đội được cử đến không gian cấp cao nên tôi chọn E thấp nhất, không biết đây là vị diện gì.]

[Vật phẩm thu thập cấp E thì mong đợi được loại vị diện gì, thấp nhất rồi.]

[Không đúng, theo giá trị đầu tư mù, giá trị tiềm năng của không gian vô danh này chỉ có mấy trăm, sao bây giờ lại hơn 20000?]

[Vậy là có đại gia nào chỉ định nhà thám hiểm nổi tiếng? Hóng sức mạnh của đại gia v50.]

[v50, các không gian cấp E đều đang cầu người có độ nổi tiếng cao và các ông chủ hào phóng.]

[Mấy người... mấy người không thấy người nổi tiếng nhất ở đây là ai à...]

Làn đạn thưa thớt ban đầu dừng lại một chút, sau đó đột nhiên được làm mới nhanh chóng như thể đã nhận thấy điều gì đó.

[Tôi vãi, Dương Bồi? Tại sao hắn ta lại ở đây???]

[Hắn ta tự mình chọn đúng không? Làm gì có ai rảnh quá đi chỉ định Dương Bồi cơ chứ.]

[Cứu mạng, tôi là người mới lần đầu tiên đầu tư mù nên không hiểu nhiều lắm, lần này có Dương Bồi chẳng khác nào lỗ rồi? Nghe nói tên này tham gia thám hiểm không phải để kiếm điểm, hắn chỉ tìm chỗ để gϊếŧ người mà thôi.]

[Lầu trên nghe ngóng không sai đâu... Dương Bồi trong giới có tiếng xấu đồn xa, hắn tới đây chỉ là muốn gϊếŧ người, gặp phải hắn thăm dò cơ bản là có thể nghe thấy tiếng tiền bay đi. Đây là nhược điểm của việc đầu tư mù, trừ khí có người chỉ định, nếu không sẽ không có cách nào kiểm soát được việc phân phối thành viên trong đội thăm dò.]

[Kết thúc rồi, ngoại trừ hắn ra, những người khác đều là người mới 0 điểm, mời các vị thu dọn một chút, chuẩn bị đầu tư bổ sung thôi.]

...

Khi tin tức được lan truyền, những khán giả đã đầu tư tiền tỏ ra tiếc nuối, trong khi số lượng khán giả chưa đầu tư tiền và đến xem trò vui lại dần tăng lên.

Vui sướиɠ khi người khác gặp họa cùng xem náo nhiệt là hai bản chất của con người, chỉ trong vòng vài phút, số lượng người xem của phòng phát sóng trực tiếp cấp thấp này đã vượt quá 10000, ngay lập tức vượt quá tổng số người xem ở cấp độ E. Mà sau khi vượt qua 10000, chuỗi số này không có dấu hiệu chững lại mà vẫn tiếp tục tăng lên.

Cùng lúc đó, một nhóm người trong phó bản cuối cùng cũng bước vào khu nội trú của bệnh viện.

*Chính là nơi chúng ta nằm viện ấy

Lời nhắc nhiệm vụ được làm mới đúng lúc và trên đồng hồ mà mọi người đeo đều nhận được thông báo: [Cuộc thám hiểm này đã chính thức bắt đầu, mời các vị tiên phong tích cực tìm hiểu quy tắc của vị diện, mong chờ kết quả của các vị.]

Bước vào sảnh có máy xếp hàng, trên máy có biển viết bằng bút dạ đen: [Rẽ trái để làm thủ tục nhập viện.]

Khi khám phá một không gian vô danh, cách tốt nhất là làm theo những lời nhắc nhở hiện có, nhưng lần này có một đồng đội đã hy sinh từ trước, trong một lúc mọi người đều đứng im tại chỗ, không ai dám động đậy.

Ai biết được sau khi cử động Dương Bồi có phát điên nữa hay không.

Bạch Tẫn Thuật cũng đứng tại chỗ, giả vờ như vẫn đọc ghi chú trên bảng, nhưng thực ra ánh mắt của cậu đã xuyên qua bảng, nhìn về phía Dương Bồi.

Cậu vẫn chưa quên mình là ai, cậu sẽ gia nhập tổ chức, nơi cậu sẽ nhanh chóng khôi phục lại trạng thái khi quay phim, cậu có mái tóc dài giống như thanh niên ấy, hoàn toàn không phù hợp với ngoại hình của chính cậu, điều này chỉ có thể liên quan tới chấp niệm cực kỳ mạnh mẽ củ mình trước khi vào trò chơi ——

[Thuộc tính cố định: Đôi khi, tôi sẽ trở thành một người khác.]

Nếu cậu như vậy thì những người khác cũng phải có [chấp niệm] đủ để họ gia nhập đội, và một [thuộc tính cố định] bắt nguồn từ chấp niệm.

Cậu nghi ngờ rằng các thuộc tính cố định của Dương Bồi có thể bao gồm các từ khóa như thiết lập uy tín, đe dọa, phục tùng hoặc gϊếŧ chóc, khiến gã ta gϊếŧ đồng đội của mình trước khi phó bản bắt đầu.

Điểm của bọn cậu đều là 0, loại trừ việc đàu tư mù của cấp E, điểm của Dương Bồi ít nhất cũng phải hơn 10000, có thể thấy, dù gã thích gϊếŧ người, hay thích gϊếŧ người để đạt được mục đích của mình, thì từ số điểm dồi dào có thể thấy gã cũng không phải là người hữu dũng vô mưu.

Nói cách khác, không ai nổi điên mà không có lý do, ở một nơi như thế này, mọi hành động đều phải có mục đích nhất định.

Nếu như trước khi phát sóng trực tiếp bắt đầu, Dương Bồi đã gϊếŧ người để lập uy với các thành viên trong nhóm, nhưng hiện tại khi phát sóng trực tiếp mới bắt đầu, những người sống sót trước đó đã đề phòng gã gϊếŧ người một lần nữa. Ngoại trừ việc có thể kí©h thí©ɧ thần kinh của mọi người thì làm như vậy cũng chẳng ích gì, thậm chí có thể gặp phải sự phản kháng quyết liệt.

Trong hoàn cảnh như thế này, một lần nữa gϊếŧ người một cách man rợ là hành động không có lời nhất.

Bạch Tẫn Thuật liếc nhìn vết máu còn dính lại trên cổ tay và đầu ngón tay của Dương Bồi, chán ghét cau mày.

Nhân tiện, từ góc độ của một đồng đội, nếu cậu muốn gϊếŧ ai đó, điều cậu ghét nhất là tự mình ra tay.

—— Cậu có thói ở sạch.

Trong khi thanh niên tóc dài đang đánh giá Dương Bồi thì các thành viên trong đội cũng bế tắc hồi lâu, không ai dám di chuyển nửa bước.

Cuối cùng, đúng như dự đoán của Bạch Tẫn Thuật, Dương Bồi nhìn vẻ mặt co rúm lại của những người khác, cười lạnh, dẫn đầu đi về phía bên trái đại sảnh, những người khác vội vàng đuổi theo.

Sau khi đi qua cái bảng, trước mặt là một sảnh phụ hơi cũ, bên trái là cửa sổ quản lý của khu nội trú.

"Chứng minh thư, bệnh án và thẻ bảo hiểm y tế," y tá sau cửa sổ lạnh lùng nói, "Ngẩng đầu lên chụp ảnh, thu thập thông tin nhập viện."

Những người khác nhìn thấy Dương Bồi đã hoàn thành thủ tục nhập viện mà không có chuyện gì xảy ra, cũng không có ý định ra tay, đều lấy dũng khí tiến lên, xếp thành một hàng dài.

Các thành viên trong nhóm vẫn đang xếp hàng, nhưng khuất tầm mắt của họ, làn đạn về Dương Bồi đã bùng nổ ——

[Tôi phục rồi, Dương Bồi vừa xuất hiện, một số người chạy đến xem náo nhiệt còn nhanh hơn bất kỳ ai.]

[Đầu tư cấp E cần bao nhiêu tiền cơ chứ, chút tiền này thì xem được cái gì thú vị đâu, nếu đầu tư mù thì vẫn nên tự giác tìm mấy trận có đội thám hiểm uy tín.]

[Xem mấy người tuân thủ quy tắc nhiều rồi, giờ xem mấy trận của Dương Bồi để thay đổi khẩu vị, quả thực khá xả stress.]

[Không phải tiền của mấy người bị mất, mấy người tất nhiên được xả stress rồi.]

...

Trong số các thành viên trong đội vẫn đang xếp hàng trong phó bản, Bạch Tẫn Thuật đang đứng giữa đội hình xếp hàng chờ đợi, khi đến lượt cậu, bốn người bao gồm cả Dương Bồi đã hoàn thành thủ tục.

Khi đưa chứng minh thư ra, Bạch Tẫn Thuật tinh tường chú ý tới cánh cửa phía sau y tá không đóng.

Cậu vô thức nhìn dọc theo cánh cửa hé mở, mơ hồ nhìn thấy một hành lang, hai bên hành lang treo đầy ảnh, trông như bảng trưng bày dành cho những nhân viên xuất sắc. Bên cạnh khung cửa hé mở là một khung vuông có phần tối tăm, hình như có thứ gì đó lờ mờ bên trong, hình dáng mơ hồ là một bức tượng.

Có khi nào đó là bàn thờ Phật?

Mấy thứ này cũng có thể đặt ở bệnh viện sao?

"Cậu đang nhìn cái gì?" ngay tại khi Bạch Tẫn Thuật đang muốn nhìn rõ xem đó là cái gì, đột nhiên nghe được một câu hỏi cứng nhắc.

Cô y tá phía sau cửa sổ đột nhiên cứng đờ, toàn bộ khuôn mặt cô ta vừa nói xong liền dông cứng, trông vừa quỷ dị lại đột ngột.

Bạch Tẫn Thuật mí mắt giật giật, cậu đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

Quả nhiên, chỉ trong vài giây, khuôn mặt của y tá đã ép vào tấm kính, nếu không có lớp kính này ngăn cản, Bạch Tẫn Thuật nghi ngờ động tác tiếp theo của cô sẽ là nhào thẳng vào người cậu.

Lúc đầu, sắc mặt chỉ là nghi hoặc, nhưng theo thời gian, khuôn mặt của cô y tá bị ép thành quả bóng trên tấm kính dần dần chuyển từ vẻ nghi ngờ sang vẻ thèm muốn.

Gần như rõ ràng cô ta đang thèm muốn cái gì.

Tệ hơn nữa là Bạch Tẫn Thuật mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn ở phía sau, các thành viên khác trong nhóm vô tình tạo ra âm thanh quần áo cọ sát vào nhau khi xếp hàng, tiếng thở dốc và tiếng bước chân của các thành viên khác trong nhóm đã hoàn thành xong thủ tục nhập viện đi đi lại lại, mọi thứ đều biến mất vào lúc cô y tá biến thành một tác phẩm điêu khắc, bên tai cậu chỉ còn sự im lặng.

Tạm dừng thời gian.

Bạch Tẫn Thuật cau mày, ngay lập tức nhận ra chuyện gì đang xảy đến ——

Chắc hẳn cậu đã vô tình kích hoạt một số quy tắc ở đây.

Lúc nãy... Lúc nãy cậu đã làm gì nhỉ?

Cậu cũng xếp hàng làm thủ tục như mọi người, nếu có điều gì đặc biệt thì chính là cậu nhìn ra phía sau quầy thủ tục, thứ cậu nhìn thấy là... Vật đó trông giống như một bàn thờ Phật?

Khuôn mặt của cô y tá đang dán chắt vào tấm kính đang di chuyển chậm rãi, đầu cô ấy ngày càng gần với cửa sổ của quầy thủ tục dưới thân, nó duỗi ra theo một vòng cung quỷ dị mà con người không thể nào làm được, không ngừng tiếp cận Bạch Tẫn Thuật bên kia tấm kính.

Trái tim của chàng trai tóc dài trầm xuống, mọi lỗ chân lông trên cơ thể đều đang cố gắng hết sức gửi đến cậu những tín hiệu nguy hiểm, khiến cậu gần như quay người bỏ chạy.

Nhưng ngược lại, trực giác mà cậu đã dựa vào suốt mấy năm nay để sống sót, thứ đã cho phép cậu vượt qua vô số cơn nguy kịch đang mách bảo cậu không nên cử động, không được cử động.

Hai giác quan trái ngược nhau liên tục lôi kéo, mà khuôn mặt kia sắp chui ra rồi, cổ đã bị gập thành hình chữ V quỷ dị, như thể đã bị rút mất xương sống.

Cái quỷ gì vậy.

Ngay cả thanh niên tóc dài dày dặn kinh nghiệm cũng hơi ghê tởm cái tạo hình này.

Trong phòng phát sóng trực tiếp, camera đột nhiên phóng to, tất cả người xem đều cùng Bạch Tẫn Thuật đối mặt với khuôn mặt rùng rợn của y tá.

[Vãi chưởng, cái mẹ gì đây, này là đυ.ng tới cái gì rồi, còn zoom cận cảnh nữa, thật là ác độc.]

[Thật là ác độc + 1, làm tui sợ nhảy dựng lên.]

[Zoom cận cảnh thì có thể là đã xảy ra chuyện gì đó, mấy cậu nói thử xem người mới đến này sẽ không chết trước khi kịp thăm dò đó chứ?]

[Tin tốt: Chưa đầy mười phút sau khi cuộc thám hiểm bắt đầu, có người dường như đã phát hiện ra quy tắc sinh tồn. Tin xấu: Cậu ta có khả năng sẽ chết.]

[Sợ cái gì? Đây là thế giới cấp E, không thể chết được.]

[Cũng khó nói lắm, quá trình thăm dò quy tắc chính là đang tìm đường chết, nguy hiểm nằm ở việc không thể phán đoán được kết quả ẩn sau mỗi quy tắc. Mặc dù cô y tá này trông giống một con quái nhỏ nhưng thành viên trong nhóm thám hiểm này cũng toàn là người mới.]

[Kết thúc rồi, người thông minh duy nhất có thể đẩy nhanh tốc độ thăm dò ban đầu đã chết. Đến lúc đó Dương Bồi sẽ gϊếŧ hết tất cả những người còn lại và rời đi, mọi người nên sẵn sàng đầu tư đợt hai đi.]

[Tôi phục thật rồi, ai có thể trị cái khối u ác tính mang tên Dương Bồi này được đây.]

Trong màn ảnh, một dòng huyết lệ chảy ra từ mắt cô y tá.

Nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm.

Sự nguy hiểm này đặt lên người bình thường đủ để khiến họ quay đầu bỏ chạy.

Đôi mắt đang chảy dòng lệ máu kia của cô y tá dường như ẩn chứa một màu sắc quỷ dị khó tả khi được zoom cận cảnh, tuy cách một màn hình nhưng vô số khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều không khỏi rùng mình, không nhịn được ngẩng đầu nhìn cấp bậc dự tính của vị diện.

Không vấn đề gì, đây không phải chỉ là cấp E thôi sao?!

Giây tiếp theo, người mới mà cô đang nhìn đột nhiên mỉm cười.

Bạch Tẫn Thuật tự nhiên chưa bao giờ cảm thấy quá nguy hiểm.

Thật là một cảm xúc thú vị, cậu chưa bao giờ thử cảm giác này trước đây. Khi cậu quay phim, vì sợ xảy ra chuyện gì trên trường quay nên súng dao đều là đạo cụ, mặc dù Bạch Tẫn Thuật đã vô số lần đóng cảnh gặp nguy hiểm, nhưng cậu chưa bao giờ rơi vào tình huống nguy hiểm đến tính mạng.

Sự nhập diễn sau khi đóng phim về mặt lý thuyết tất nhiên không thực tế bằng sự nguy hiểm mà bản thân tự mình trải qua.

Vào trò chơi này rất đáng giá.

Dưới vẻ ngoài của chàng trai tóc dài, Bạch Tẫn Thuật mỉm cười ngày càng chân thành hơn, bước tới ôm đầu cô y tá một cách trìu mến.

Làn đạn được làm mới nhanh chóng đã bị mắc kẹt trong giây lát.

"Cảm ơn cô," Bạch Tẫn Thuật nói, "Lại nói em cũng là sinh viên y khoa, cũng coi như là đồng nghiệp của cô. Khi còn đi học em đã biết trình độ của bệnh viện chúng ta, là một trong những bệnh viện số một số hai cả nước, lúc trước em đã tiếc nuối suốt một thời gian dài vì khi thực tập không được phân đến đây."

Cậu như thể không nhận thấy cô y tá có gì đó không ổn, trong giọng nói còn có chút thân mật và ân cần, thậm chí cậu còn dùng một tay nâng chiếc đầu dị dạng của cô y tá với vẻ mặt rất tự nhiên, còn tay kia thì rút từ bên dưới khuôn mặt vô cùng quỷ dị kia hồ sơ bệnh án và vòng tay nhập viện của mình.

Đầu của cô y tá kéo dài về phía trước một lúc, có vẻ khó hiểu với hành động của cậu.

Dưới góc quay cận cảnh, Bạch Tẫn Thuật mím môi cười ngượng ngùng, vẻ mặt không thay đổi dù bị cặp mắt đang chảy máu nhìn chằm chằm: "Cô ơi, cô ngẩng đầu lên một chút được không, em không lấy được đơn nhập viện."

Ngẩng đầu lên theo đúng nghĩa đen.

Cô y tá ngơ ngác.

Làn đạn cũng ngơ ngác.

[Trâu... trâu bò.]

[Vãi, cậu ta nói không thấy ngượng miệng sao!]

[Cứu tui, tui vậy mà còn cảm thấy nụ cười của cậu ta có chút ngượng ngùng nữa chứ.]

[Ghê gớm thật.]

...

Bạch Tẫn Thuật đương nhiên biết đối mặt với loại tình huống này, biện pháp tốt nhất hiện tại chính là đứng yên, không cần làm những hành động dư thừa dưới con mắt này.

Nhưng sự háo hức từ trong cơ thể chàng trai tóc dài không ngừng thôi thúc cậu bước chân về phía vách đá.

*Tức là đi tìm đường chết

Cậu không thể cưỡng lại được cảm xúc mà cậu chưa từng trải qua trong lòng mang tên "tò mò" và "thú vị" này.

Chàng trai tóc dài không sợ chết, đối với cậu mà nói, một cái chết thú vị còn tốt hơn một cuộc sống nhàm chán.

Tất nhiên, nếu được lựa chọn, cậu càng thích nhìn người khác đi tìm chết một cách thú vị hơn.

Chàng trai tóc dài lấy được đơn nhập viện của mình, tiếp tục hài lòng mà cảm thán: "Sau khi tốt nghiệp, em làm việc ở bệnh viện hơn một năm rồi xin nghỉ, bây giờ đến đây khám bệnh, cũng có chút xúc động."

Cậu cũng không nói dối.

Đây chỉ là chút tô điểm về mặt ngôn từ thôi, bác sĩ tâm lý cũng là bác sĩ, cơ sở cộng đồng cũng được coi là nơi làm việc.

Còn về lý do tại sao cậu từ chức sau khi làm việc được một năm, tất nhiên là vì mỗi lần chàng trai tóc dài đến một khu vực nào đó, tỷ lệ tội phạm ở nơi đó đều tăng vọt, mặc dù cậu đã xóa sạch bằng chứng, cảnh sát cũng chưa chắc sẽ truy ra cậu, nhưng việc chạy trốn kịp thời là một đức tính tốt đẹp được truyền miệng từ những kẻ ngoài vòng pháp luật chưa bao giờ bị bắt.

Trong mắt thanh niên tóc dài tràn đầy nhiệt huyết, liếc nhanh về phía ngực y tá rồi nói: "Trông cô rất giống y tá giáo viên mà em gặp trong quá trình thực tập, em có thể gọi cô là chị Hà được không?"

Im lặng vài giây, y tá đột nhiên nói: "Không, qua bên kia đi."

Trong phòng phát sóng trực tiếp, hàng loạt bình luận chết lặng tràn ngập.

[Này là xong rồi hở?]

[Này cũng được luôn á hả?]

[Cậu ta không bị dọa hả? Tại sao trên mặt cậu ta lại không có chút sợ hãi nào vậy?]

[Zoom cận cảnh cũng có luôn rồi!! Vậy mà lại chẳng có chuyện gì!]

[Lá gan cũng lớn thật đấy, anh trai tui thật trâu bò.]

[Không nói gì nữa, tôi đã đầu tư thiên sứ cho người này.]

- -------------------------------------------------------------------------

Cá lúc làm chương này:

Hướng Dẫn Chơi Trò Chơi Sắm Vai Kinh Dị - Chương 3: Bệnh viện số 1 (2)