Chương 13

Sáng sớm,Tiền Tiền đến văn phòng, hầu hết các đồng nghiệp đều tới hết.

“Chào buổi sáng, tiểu Tiền Tiền.” Tiếu Ba

nhiệt

tình chào cô.

“Chào buổi sáng.” Tiền

Tiền

nói. Cô

bỏ

túi xuống, chào hỏi Việt Minh Vũ đang ngồi đối diện với cô: “Chào buổi sáng.”

Việt Minh Vũ đeo tai nghe, nhìn máy tính

không chớp mắt, không đáp lại.

“Tiểu Minh,” Tiếu Ba nhịn không được, lên tiếng

hỏi, “Ngày nào cậu cũng đeo tai nghe, nghe gì vậy? Không sợ nghe riết điếc sao?”

Việt Minh Vũ

vẫn không trả lời.

“Guái gở.” Tiếu Ba lầm bầm, “Nên để lão đại lên lớp

tâm lý

cho cậu ta mới đúng.”

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến. Hàn Văn Dật

và Hạ Kiến Linh

sánh vai nhau vừa nói vừa cười đi tới.

Mấy

đồng nghiệp trong văn phòng rối rít chào hỏi hai vị boss.

“Có ai ăn bữa sáng không?” Hạ Kiến Linh

móc một bọc lớn

trong túi ra, cười híp mắt nói,

“Sáng nay tôi nướng một



bánh lòng đỏ trứng sáng nay, mọi người tới nếm thử xem nào.”

Mọi người

hô hào chạy qua vây quanh.

Tài nấu nướng của Hạ Kiến Linh hết sức lợi hại, phàm là thứ tự tay cô làm, hương vị bày trí không cần bàn tới, mùi vị thì không thua

bất kỳ nhà hàng 5 sao nào.

Cứ cách vài ngày, cô đem một ít bánh ngọt tới văn phòng chia sẻ với mọi người, mỗi lần đều

bị người người cướp đoạt sạch bong.

“Sáng nay tương đối gấp”, Hạ Kiến Linh hơi ngại nói. “Thế nên làm không nhiều. Mỗi người cầm một miếng thử đi.”

Trên người Tiền Tiền gắn ra-da sành ăn, mũi ‘hơi bị’ khéo.

Lúc Hạ Kiến Linh mới vào, cô

đã ngửi thấy

mùi thơm, biết thế nào hôm nay cũng có phúc lợi cho nhân viên rồi. Thế nên Hạ Kiến Linh mới

lấy món ăn

ra, cô đã đứng trước mặt Hạ Kiến Linh

nhanh hơn một bước so với mấy

người khác.

Bánh xốp lòng đỏ trứng nho nhỏ, một cái không to hơn trái vải bao nhiêu. Tiền Tiền

cắn

một cái

hết

hơn phân nửa, ăn ngon muốn

khóc.

“Chị Linh,” cô ăn ngấu nghiến còn mở mồm. “Nếu

em mà là

đàn ông, em nhất định

cưới chị về nhà!”

“Bớt nói tào lao.” Không ngờ Hàn Văn Dật

híp mắt liếc xéo trừng cô.

Tiền

Tiền: “?” Cô muốn cưới Hạ Kiến Linh,

mắc mớ gì tới Hàn Văn Dật chứ?

Sau đó, Tiếu Ba vội vã chạy tới cười xấu xa: “Ôi chao, sếp ăn dấm rồi

sao? Sao lão đại có thể

ngay cả con gái người ta cũng ăn giấm chứ?”

Tiền

Tiền ngẩn người. Bấy giờ cô mới kịp

phản ứng,

trong văn phòng có một tin đồn truyền mãi, là Hàn Văn Dật và Hạ Kiến Linh là đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, đều là nghiên cứu sinh tài cao hàng đầu, sau khi tốt nghiệp lại cùng nhau hùn vốn

mở văn phòng, mặc dù bên ngoài không

thừa nhận,

chứ trong tối lén lút hẹn hò rồi.

Cô liếʍ môi

một cái. Hai giây sau, cô cụp mắt

và tiếp tục tỉ mỉ liếʍ

bánh xốp lòng đỏ trứng trong tay.

“Tay nghề chị Linh tốt thế này, tương lai lão đại chúng ta hưởng phúc rồi.” Tiếu Ba vẫn không biết lớn nhỏ vừa cười nhạo, vừa

với tay lấy thêm cái bánh xốp

lòng đỏ. Tuy nhiên, bàn tay cậu cầm hụt.

– Hạ Kiến Linh

rút tay lại trước khi cậu ta chạm vào túi.

“Cậu không có phần

^ _ ^” Hạ Kiến Linh

nói.

Tiếu Ba: “…”

“Miệng cậu

quá bận,” Hàn Văn Dật lành lạnh đệm thêm câu, “Hẳn là không

có thời gian

ăn đâu.”

Tiếu Ba: “…” Rốt cuộc cậu

nói gì sai, sao lại

đắc tội cả hai boss

cùng lúc

vậy? TT_TT

Tiền Tiền gặm xong

cái

bánh lòng đỏ, ngon tới mức kìm không được liếʍ cả ngón tay, mắt không chịu yên lia tới

cái

túi, rất muốn ăn thêm cái nữa

Mấy

đồng nghiệp từng người từng người cầm một cái, bánh

lòng đỏ trứng trong túi ngày càng ít. Ngay cả Việt Minh Vũ -mặt không cảm xúc

cũng tới lấy thêm một cái. Người người cầm xong, chỉ còn một cái

lòng đỏ cuối cùng ở

lại trong túi. Đôi mắt Tiền Tiền

dính chặt vào túi không rời được.

“Cho em

^ _ ^” Hạ Kiến Linh

đưa bánh xốp lòng đỏ trứng cuối cùng vào tay Tiền Tiền.

Mắt Tiền Tiền sáng

rỡ: “Cảm ơn

chị Linh!”

“Đó là của tôi …” Tiếu Ba

trở về chỗ của mình với hai bàn tay trắng, khóc không ra nước mắt.

TiềnTiền

cầm chiếc bánh cuối cùng

định ăn nhanh như gió, nhưng

cô cảm giác được có một ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, nhìn đến lưng cô lãnh lẽo. Tất cả mọi người trong văn phòng đều

được thưởng thức

tay nghề

của Hạ Kiến Linh, ai ai cũng

ca ngợi ăn

ngon

bờ bến, chỉ có Tiếu Ba ngay cả

mẩu vụn cũng không được nếm, có thể tưởng tượng được oán hận trong lòng âm u cỡ nào.

Tiền Tiền ngẫm nghĩ, đặt chiếc bánh lòng đỏ trứng trong tay

xuống.

Hạ Kiến linh đang

chuẩn bị đi, lại nghe Tiền Tiền

thì thầm với cô: “Chị Linh, em có thể đưa nó cho người khác

ăn

không?”

Hạ Kiến Linh nao nao, ánh mắt dịu dàng nhìn

thoáng qua,

cũng thấp giọng trả lời: “Là của em, em làm chủ.”

Thế là Tiền Tiền cầm

chiếc bánh lòng đỏ cuối cùng đi và trở lại chỗ ngồi.

Hạ Kiến Linh về phòng làm việc của mình trước, còn Hàn Văn Dật

vẫn ở bên ngoài, nói chuyện với Lưu Tiểu Mộc.

“Tiểu Mộc, hôm nay có

ai

hẹn tham

vấn

trước

không?” Hàn Văn Dật hỏi Lưu Tiểu Mộc.

Là trợ lý cho Hàn Văn Dật, trong tay Lưu Tiểu Mộc

có lịch tham vấn của Hàn Văn Dật. Một khi

có người

hẹn trước với Hàn Văn Dật

tới tham vấn

tâm lý, cậu

sẽ đăng ký ngay và sau đó báo cho Hàn Văn Dật. Có điều giờ cậu

thậm chí không thèm nhìn lịch trình

đã

trả lời: “Không

có.”

Gần đây Hàn Văn Dật

không nhận việc tham vấn, cho nên người tham vấn trong tay anh thật ra chỉ có mình Trương Lung. Miễn là

Trương Lung không

hẹn

trước, vậy thì anh không có ca tham vấn nào.

Hàn Văn Dật

lắc đầu,

rõ ràng anh có

hơi

thất vọng.

“Lão đại,” Tiếu Ba không chịu ngồi yên,

bắt đầu ngồi lê đôi mách, “Người lần trước tìm anh tham vấn là

một cô gái, phải không? Sáng nào anh cũng hỏi người ta có hẹn anh hay không, cô gái đó

có phải cực kỳ cực kỳ đẹp không vậy?”

Hàn Văn Dật nhíu mày,

quay sang nhìn anh: “Cậu

muốn nói gì?”

Tiếu Ba vội le

lưỡi: “Không

có không có,

em đây

nói đùa

chút thôi.”

Trong văn phòng

toàn là người trẻ tuổi, mọi người không có khái niệm gì về

cấp

trên cấp

dưới, bình thường hay nói đùa bất chấp.

Hàn Văn Dật thản nhiên nói: “Có những chuyện không thể mở miệng đùa bậy.”

Tiếu Ba lập tức ngậm mồm.

Lưu Tiểu Mộc hỏi Hàn Văn Dật: “Lão đại, anh có muốn em

gọi cho cô ấy và thuyết phục cô ấy tiếp tục tham vấn

tâm lý không?”

Hàn Văn Dật

lắc đầu:

“Không. Cậu

nhớ

kỹ, mỗi thân chủ đến nhất định phải là

tự nguyện bước qua cửa chính văn phòng. Nếu

họ bị ép buộc, bị dụ

dỗ, thậm chí là một chút cũng

không cam tâm, thì chúng ta khó mà hỗ trợ họ. ”

Miễn là

thân chủ có hơi tâm không cam tình không nguyện, họ có thể sẽ che giấu hoặc lừa dối nhà

tham

vấn. Theo

cách đó, nhà tham vấn không những không giúp được họ, thậm chí có thể làm vấn đề thêm trầm trọng

– họ thấy tham

vấn tâm lý không hiệu quả, nhưng họ không nghĩ rằng là do mình

không đủ trung thực. Sau này, họ

có thể càng ngày càng

kháng cự việc mở rộng lòng mình với người khác, đồng thời

gánh nặng tâm lý

sẽ

ngày càng nặng

hơn.

Lưu Tiểu Mộc

rất bất lực. Cậu biết Hàn Văn Dật

gần đây không nhận tham vấn cho thân chủ khác, nhưng công việc của anh rất đặc biệt. Có rất nhiều thứ trong văn phòng đang chờ anh

giải quyết, anh còn

phải ghi hình chương trình, rất khó để rút ngắn thời gian để nhận ca. Nhưng anh vẫn đều đặn hỏi mỗi buổi sáng, nếu có một hẹn với Trương Lung, anh sẽ đẩy mấy việc

khác

sang bên

và ưu tiên cho

Trương Lung

– Dù sao một khi anh bắt đầu làm, anh chỉ hi

vọng mình có thể làm tốt.

“Có phải vì phí tư vấn quá đắt

đỏ

…” Tiền Tiền đột nhiên mở miệng xen vào.

Ánh

mắt của mọi người tập trung vào cô.

“Hey, tôi chỉ đoán mò,” Tiền tiền

nói. “Dù sao

tham vấn có một giờ mà tốn

hàng trăm ngàn. Không phải ai cũng có thể bỏ được

số

tiền này …”

Hàn Văn Dật

nhìn cô như có điều suy nghĩ.

“Nếu không lần sau cô ấy tới, chúng ta giảm giá cho cô ấy?” Lưu tiểu Mộc

thấy cách của Tiền Tiền có lý. Là một sinh viên đại học với tiền bạc rất chặt chẽ, cậu cũng biết

phí tham vấn cao tới ngưỡng cửa này chặn rất nhiều người ngoài cửa,

“Chúng ta

cho ra

chương trình khuyến mãi?”

Tuy nhiên, Hàn Văn Dật lại một lần nữa lắc đầu, từ chối lời đề nghị.

“Không được”. Anh nói. “Chúng tôi có thể hạ

giá thấp hơn một chút trong một phạm vi hợp lý, nhưng một khi nó được định xong, cho dù đó là giảm giá, miễn phí, mua nhiêu tặng nhiêu, nhất định

không thể được.”

“Tại sao?”

Lưu tiểu Mộc

u mê mơ hồ.

Hàn Văn Dật liếc quanh văn phòng. Có rất nhiều đồng nghiệp làm việc bên ngoài,

bọn

họ đứng đây nói chuyện,

sẽ làm

ảnh hưởng đến các đồng nghiệp khác. Vì vậy, anh

nói, “Tới

phòng làm việc của tôi

đi, tôi

từ từ

nói cho mọi người nghe.”

Lưu Tiểu Mộc

nhanh chóng ôm lấy bút ký

của mình và theo Hàn Văn Dật

đến văn phòng của anh.

Sau khi Lưu Tiểu Mộc

và Hàn Văn Dật bỏ đi, Tiền Tiền

lấy ra chiếc bánh lòng đỏ trứng cuối cùng mà Hạ Kiến Linh vừa cho.

“Bát ca,” cô nói, cầm chiếc bánh lòng đỏ quơ quơ trước mặt Tiếu Ba. “Anh có muốn ăn không?”

Tiếu Ba nuốt nước bọt và gật đầu

rôm rốp.

Tiền Tiền đưa

bánh lòng đỏ trứng

qua. Tiếu Ba nhận

lấy nó, nhét hết vào miệng cậu, vừa ăn vừa cảm động nói làm vụ bánh bắn ra tứ tung: “Tiểu tiền Tiền, cưng tốt với anh quá.”

Tiền

Tiền nhìn cậu ta ăn lấy ăn để, không khổi chậc lưỡi 2 cái.

“Lão đại và chị Linh

chắc chắn rất thích anh,” cô nói. Trong văn phòng, cô theo theo mọi người gọi Hàn Văn Dật một tiếng lão đại.

“Hả?” Tiếu Ba khó hiểu. Vừa nãy bọn họ mới

tước quyền ăn uống của cậu đấy nhé, vậy mà cũng gọi là thích cậu được à?

“Lão đại cực kỳ ghét

khác

trêu đùa anh ấy

về chuyện quan hệ nam nữ.” Tiền

Tiền nâng má nói, “Ngày xưa lúc còn đi học ý, có một bàn cùng lớp cũng trước mặt anh ấy đùa giỡn kiểu này này, kết quả anh ấy đặc biệt nghiêm túc yêu cầu người ta

xin lỗi, làm người ta

sợ

ghê gớm.”

Tiếu Ba

choáng váng. Mọi người trong văn phòng đều biết Tiền Tiền và Hàn Văn Dật quen nhau từ hồi bé.

“Còn nữa đừng nói tới chị Linh,

người

như em đây, da mặt

dày cộm, nhưng ở nơi công cộng trêu ghẹo chuyện trai gái vậy, em cũng biết xấu hổ chứ.” Tiền Tiền nói.

Cô và Hàn Văn Dật quen biết nhiều năm, cô biết rõ Hàn Văn Dật

từ nhỏ đã không thích,

thậm chí nói là ghét người khác ghép đôi bậy bạ với nhau, cười đùa thô tục. Nhìn

thái độ của Hàn Văn Dật

vừa nãy

là biết, anh vẫn không thích mấy chuyện kiểu vậy như cũ. Hạ Kiến Linh cũng thế, là một cô gái, chắc chắn cô ấy

thích không nổi chuyện mình bị người khác trêu chọc ghép đôi trước mặt mọi người.

– Nếu

giữa hai người họ

không có gì, trò đùa này sẽ làm cho họ bối rối và ác cảm, nếu giữa họ thật sự có, thì

có nghĩa là họ không muốn mọi người biết, không muốn trở thành đề

tài bị người bàn tán.

Tiếu Ba

nuốt nước bọt. Lòng đỏ trứng tương đối khô, thế là cậu bị nghẹn.

“Thế nên mới nói hai người họ rất thích anh. Anh xem chị Linh rốt cuộc cũng ngầm cho phép em cho anh cái

bánh lòng đỏ trứng

cuối cùng này. Chắc là

bình thường

anh

làm việc

biểu hiện rất

tốt,” Tiền Tiền cười hì hì vỗ vai cậu. “Người anh em, không ngừng phát huy nhé.”

Tiếu Ba nuốt hết lòng đỏ trứng, nhìn Tiền Tiền. Em gái nhỏ xinh đẹp này vẫn giống như thường cười không tim không phổi. Nhưng

cậu biết, Tiền Tiền đang có ý tốt nhắc nhở cậu

– Lời ban nãy anh nói quả thực không ổn tí nào. Cậu vốn không quan tâm, nhưng nghĩ kĩ lại, toàn bộ văn phòng chỉ có một người không điểm tâm thôi, thái độ của Hàn Văn Dật

và Hạ Kiến Linh

rất rõ ràng. Nếu không có Tiền Tiền hạ thang xuống giúp cậu, bằng không cậu phải nhận

“Vinh quang đặc biệt” này.

Tiếu Ba xấu hổ sờ đầu: “… cảm ơn, tiểu Tiền Tiền.”

Tiền Tiền lỡ đễnh khoát

tay: “Bánh

xốp

lòng đỏ trứng chị Linh làm, chị ấy đồng ý cho anh đấy.

Anh cám ơn chị Linh chứ, cám ơn em làm gì.”

Khi cô nói chuyện với Tiếu Ba, cô cố tình hạ thấp giọng mình. Vị trí của cô nằm kề

cửa sổ, từ khoảng cách cuả cô chỉ có Tiếu Ba và Việt Minh Vũ

ngồi đối diện với cô mới nghe thấy được – nhưng

Việt Minh Vũ

đeo tai nghe cả ngày, coi như la um trời chắc gì anh ấy

nghe thấy.

Cái

bánh lòng đỏ trứng đã biến mất, Tiền Tiền liếʍ kĩ dư vị mùi hương còn sót lại trong kẽ răng môi, duỗi lưng một cái

và bắt đầu làm việc.

Việt Minh Vũ ngồi đối diện

hờ hững nhìn thoáng qua, nhanh chóng thu hồi mắt.

Tác giả có lời muốn

nói:

Hàn Văn Dật: Em muốn cưới

ai? Em lặp lại lần nữa xem?

Lời editor: Tối nay có quà noel +

1c