Chương 18

“Trong nhà cô còn ai không?” Hàn Văn Dật đổi chủ đề.

“Hả?” Trương Lung

mất

chút

thời gian để hồi phục

tinh thần

sau mất mát. “Hiện tại còn

bố tôi, mẹ tôi. Tôi là con một, không có anh chị em.”

“Thế bố

mẹ cô làm gì?”

“Họ tự kinh doanh.”

“Có

phải họ

thường xuyên bận rộn không?”

Hàn Văn Dật hỏi. Lần tham vấn trước anh

chủ yếu

hỏi quanh quẩn tình hình thực tại của cô,

khiến Trương Lung cảm thấy đau đớn khôn nguôi. Bây giờ hai người có chút quen thuộc, anh bắt đầu

thử

tìm hiểu gia đình Trương Lung.

“Là cực kì bận rộn”. Trương Lung

thở dài. “Hồi nhỏ tôi ở với ông bà nội nhiều hơn.

Nhưng ông bà tôi mất hồi hai năm trước rồi.”

“Khi còn nhỏ, bố mẹ cô

hiếm khi ở

cạnh cô nhỉ?”

“Đúng đấy. Khi tôi vừa được sinh ra, công việc kinh doanh của vừa khởi sắc. Họ phải tự mình

làm tất cả. Rất bận, rất rất bận. Lúc đó, gia đình cũng nghèo. Họ không

nỡ bỏ tiền đi đi lại

lại. Đôi khi mấy tháng tôi mới gặp một lần.”

“Vậy quan hệ cô và cha mẹ có tốt không?”

“… Tàm tạm,”

Trương Lung

ngập ngừng trước khi trả lời. “Không phải đặc biệt

thân, nhưng cũng không có mâu thuẫn

gì cả.

Từ nhỏ tôi đã rất độc lập rồi.”

Sau khi Hàn Văn Dật

biết về hoàn cảnh gia đình của cô ấy, anh

bắt đầu

phân tích

kinh nghiệm trưởng thành của cô.

“Tuổi thơ của cô có chuyện gì

để lại ấn tượng sâu sắc không nhỉ?”

Trương Lung cau mày, nghĩ ngợi

một lúc: “Dường như không có.”

“Từ từ nghĩ lại nào”, Hàn Văn Dật khuyến khích cô, “Đừng gấp. Với cha mẹ cũng được, với ông bà cũng được, với bạn bè cũng được, đều có thể kể lại nghe.”

Các nhà tâm lý học luôn muốn hỏi trải nghiệm trưởng thành của thân chủ, bắt nguồn

từ trường

phái

phân tâm học của Freud. Chẳng qua là ban đầu, Freud thích quy

kết mọi thứ

về chấn thương tâm lý và ảo tưởng tính dục

thời thở ấu. Giờ đây,

giới học thuật không còn công nhận học thuyết

đó nữa. Nhưng các chuyên gia tham

vấn vẫn thích ra tay

từ thời thơ ấu – điều họ muốn tìm không phải là

tổn thương gặp phải lúc nhỏ, mà là họ muốn thấu hiểu được cách lý giải của thân chủ

về thế giới

này. Điều này thường được phản ánh trong hồi

ức thời thơ ấu.

Hồi lâu, Trương Lung

cuối cùng cũng mở miệng: “Thực

ra, lúc nhỏ cơ thể tôi không tốt lắm. Tôi nhớ tới ký ức hồi bé, hầu hết đều liên quan tới bệnh tình.”

Có lẽ lúc bấy giờ

bệnh căn chưa dứt hết, cho đến nay, cơ thể cô cũng không tốt lắm, nhiều bệnh mãn tính còn quấn thân.

Cô cười khổ. “Ký ức sâu sắc nhất có lẽ là chuyện năm đó tôi nằm trên giường bệnh quá.”

Khi Hàn Văn Dật đặt câu hỏi, cô liền nhớ tới chuyện này. Nhưng đồng thời cô tự thấy hồi ức này vừa đắng nghét vừa vô vị, nên không muốn nhiều lời. Câu chuyện cũ

nằm trên giường bệnh cả ngày, có ai nghe

mà không thấy

chán? Tuy nhiên,

cô kiểm tra một vòng trong hồi ức, những đoạn ấn tượng, hầu như tất cả đều liên quan đến giường bệnh, rất khó

bỏ qua.

Bộ kí ức được cô coi là vô dụng, Hàn Văn Dật

lại cực kì hứng thú: “Cô

có thể kể tường tận chút không? Chính

là những ký ức

khi cô ngã bệnh, trước hết, cô kể một hai đoạn cô

khắc sâu

nhất.”

“Khắc sâu à

…” Trương Lung

cau mày, bất đắc dĩ mở miệng. “Tôi nhớ khi còn bé, dường như chỉ mới bốn

hay năm tuổi, tôi bị bệnh rất nặng. Khi đó tôi nằm ròng rã trong bệnh viện cả mấy tháng. Ai cũng cho là tôi

không qua nỗi. Gia đình tôi thay phiên nhau

vào viện

chăm sóc tôi mỗi ngày. Ngay cả bố mẹ tôi cũng gác chuyện làm ăn qua một bên.



“Tôi vẫn còn nhớ rõ

khi ấy mỗi ngày

tôi đều phải uống rất rất nhiều thuốc,

những loại thuốc đắng

muốn chết

… Tôi

xin mẹ ‘con muốn ăn đường’, mẹ tôi không cho”, cô

thở dài. “Lúc đó họ làm ăn chưa thu được gì, nhà rất

nghèo, chi phí thuốc men lại

đắt đỏ, nói ra thì là vì họ

keo kiệt, không nỡ bỏ tiền

mua đường cho tôi ăn. Mẹ tôi lừa tôi, nói với tôi

là bà hát cho tôi nghe, hát

bài

“Ngọt ngào”, nói rằng tôi nghe xong bài này thì hết đắng liền.”

Cô dừng lại

rồi

nói

tiếp: “Lúc đó, tôi vẫn còn học

nhà trẻ. Cô giáo nhà trẻ

bảo các bạn nhỏ trong lớp

mỗi người nói một câu chúc phúc, thu

lại thành một cuộn băng cho tôi. Bây giờ

nhớ lại,

để cho những

đứa trẻ nhỏ như vậy trải qua sinh ly tử biệt sớm quá không tốt. Cũng không biết các bạn nhỏ có bị dọa sợ hay không nữa.



“Ôi

…” Trương Lung

thở dài. Nhớ lại chuyện trải qua lúc ấy, cô vẫn cảm thấy sợ hãi. “Chắc là bệnh căn năm đó chưa khỏi hẳn. Tôi chỉ mới

thức khuya một hôm, hay không ăn uống tốt, dạ dày của tôi liền lên cơn.”

Nghe xong,

Hàn Văn Dật hạ mắt xuống, thở dài rất rất rất

khẽ.

Trương Lung giải thích thế giới

này theo ý nghĩ của mình. Anh nghĩ, có lẽ mình hơi hiểu rồi.

Một giờ chỉ chớp mắt

đã trôi qua.

Tới

thời gian kết thúc, Hàn Văn Dật đóng cuốn sổ: “Nếu cuối tuần tới

cô tiện, chúng

ta có thể đặt lịch hẹn.”

Lần này Trương Lung đã quen, không còn mâu thuẫn lo nghĩ như lần trước.

“Được ạ,” cô nói, “Cảm ơn,

cảm ơn thầy Hàn. Có mấy lời có thể nói ra ở đây,

tôi cảm thấy thoải mái

hơn

rất

nhiều.”

Hàn Văn Dật mỉm cười: “Đó là một phương pháp

tốt để giải nén.”

Trương Lung thở dài: “Chính là phương pháp giải nén này quá tốn kém”.

Hàn Văn Dật dang tay: “Thế nên sau này

bớt tạo áp lực cho bản thân

mình,

tiết kiệm biết bao nhân dân tệ.”

Trương Lung cười phì thành tiếng. Cô có thể cười

đùa

trước mặt Hàn Văn Dật, cảm giác tin tưởng với Hàn Văn Dật tăng hơn nhiều so với lần trước.

Hàn Văn Dật chuẩn bị

đứng dậy

để tiễn cô ấy

ra ngoài. Trước khi rời đi, anh liếc thấy

ly cà phê đen mà cô chưa uống xong trên bàn. Anh cầm nó lên.

Hai người đi đến cửa, Trương Lung định nói lời tạm biệt, nhưng Hàn Văn Dật lại mở miệng.

“Cảm xúc tiêu cực giống như nỗi đau của vết thương, chỉ có điều

vết thương

này

là nội tâm.” Anh hướng dẫn từng bước. “Vết thương sở dĩ đau đớn

là để nhắc nhở chúng ta rằng những điều làm tổn thương chúng ta đều mang

nguy hiểm. Cho nên nỗi đau không phải là

điều

xấu. Nó cho chúng ta một điềm báo, để chúng ta tránh khỏi những điều khiến bản thân bị tổn thương.”

Trương Lung ngơ ngác nhìn anh.

“Đây là ý nghĩa của nỗi đau.”

Hàn Văn Dật dịu dàng

nói, “Nếu ai đó bị tổn thương vì chúng ta, dành sự mến thương cho chúng ta, đó là bởi vì họ vốn

yêu chúng ta – không phải vì chúng ta bị thương, chúng ta

mới

có được tình yêu

thương.”

Anh nói rất thản nhiên, nhưng lại như một cái búa đột ngột gõ mạnh vào lưng Trương Lung. Trương Lung ngừng thở, con ngươi bỗng nhiên co rút lại.

Hàn Văn Dật

cúi xuống, ném ly cà phê đen mà cô chưa uống xong vào thùng rác.

“Tuần sau gặp,

Trương Lung.”

Trương Lung mãi không đáp lời. Ánh mắt cô

rã rời, không biết cô

đang nghĩ gì. Một lúc sau,

hốc

mắt cô

kìm lòng không đặng đỏ ửng lên.

Hồi lâu sau, cô nói với giọng mũi: “Tuần sau gặp, thầy Hàn.”

Cô chầm chậm

đi về

hai bước, rồi lại dừng lại, nói nhỏ: “… cảm ơn.”

Hàn Văn Dật

cười nói: “Đi đường cẩn thận.”

Nhìn Trương Lung rời khỏi văn phòng, Hàn Văn Dật

thở phào nhẹ nhõm, xoay người lên lầu.

Từ trong hồi ức thời thơ ấu của Trương Lung, anh nghe được

chút ít

sai lệch giữa biểu hiện của cô và cảm nhận chân thật trong nội tâm

của cô, cũng xây dựng

thành

một câu chuyện

xưa.

Khi cô còn nhỏ, bố mẹ cô phải ở ngoài phấn đấu,



thiếu hụt

tình thương. Chỉ khi cô bị bệnh, tất cả người thân của cô mới trở về bên cô, dành cho cô tình yêu và sự quan tâm gấp đôi. Thậm chí bệnh tình nghiêm trọng còn khiến cô trở thành tâm điểm trong vòng bạn bè, tất cả bạn ngỏ đều thu lời chúc phúc cho cô. Những đối đãi

đặc biệt này

với cô khi khỏe mạnh đều không cách nào nhận được. Thế nên, khi cô kể giai đoạn bị bệnh lúc nhỏ, miệng cô cứ nói giai đoạn đó rất đau khổ, nhưng lúc nói thì khóe mắt đuôi lông mày của cô đều chứa chan

đầy sự dịu dàng và hoài niệm!

Một đứa trẻ chỉ mới bốn, năm tuổi không hiểu được

những đạo lý phức tạp, cách

chúng

giải thích thế giới

này

rất đơn giản và không hề lý lẽ. Một trải nghiệm như vậy, có lẽ

điều

để lại cho cô bé

không phải là một quy tắc có thể mang tính

xây dựng, mà là một phản xạ có điều kiện

kinh điển

– có lẽ trong tiềm thức cô bé tin rằng,

khi mình bị thương, mình mới được yêu thương. Thậm chí nên nói là:

chỉ có khi cô bị thương mới có thể được yêu!

Sau này, khi cô

đã trưởng thành, cô hiểu

ra rất nhiều đạo lý. Cô biết rằng



cô gái phải kiên cường

và độc lập, cô cũng cố gắng

làm

theo giá trị quan mà cô thờ phụng.

Nhưng

sâu thẳm trong nội tâm của cô có những điều đã ăn sâu bén rễ. Mỗi khi

khao khát tình yêu, cô

vô thức làm ra nhiều chuyện

khiến bản thân tổn thương. Cô làm tổn thương cơ thể mình, cũng làm tổn thương tâm hồn của chính mình, một lần lại một lần

liên tục bóc mẽ miệng vết thương ra

và không chịu để nó khép lại.

– Cô rõ ràng rất khao khát

được yêu. Song một mặt

kiên cường

và độc lập khiến

cô từ chối thừa nhận ham muốn của mình. Mâu thuẫn do đó bộc phát tăng lên.

Nhưng dù cho Hàn Văn Dật

đã nhận thức được điểm đó,

cũng đâu thể chỉ cho cô ấy năm ba câu nhân sinh là có thể đại công cáo thành được. Tham

vấn tâm lý không phải là

cảnh giới giác ngộ trong tiểu thuyết

tu chân, thay đổi của một người chưa bao giờ đơn giản như vậy

cả. Anh cần nhiều thời gian hơn, kiên nhẫn hơn, để

thấu hiểu được Trương Lung và giúp cô ấy

thoát khỏi đầm lầy đang bị kẹt.

Anh đi đến giữa cầu thang, chợt

nghe thấy có tiếng

ai đó

đang nói chuyện. Anh dừng lại và lắng nghe cẩn thận, là Tiền Tiền

đang nói.

“Dạo này tớ tăng ca, thật sự bận quá không có thời gian. Tối mai tớ không đi được đâu, chúc các cậu ăn ngon miệng.”

Tiền Tiền đang nói chuyện điện thoại với lớp trưởng đại học. Năm nay là mùa tốt nghiệp của bọn họ,

cơ bản

thì các bạn học người muốn đi làm thì đã kiếm được việc, người muốn học lên cũng xác định xong. Sắp tới hạn chót rời trường rồi, thế nên lớp trưởng chuẩn bị họp nhóm tổ chức liên hoan lần cuối, ngay tối mai.

Lớp

trưởng nói: “Không phải đã nói trước lâu

rồi sao? Sao cậu

đột nhiên không đến

vậy?”

“Xin lỗi,” Tiền Tiền xin lỗi. “Gần đây, tớ

bề bộn công việc thật.”

“Có bận tới đâu cũng xin nghỉ đi, dù cậu tới trễ cũng không hề gì.” Lớp

trưởng nói, “Tiền

Tiền, tối mai tất cả bạn trong lớp đều tới hết, có cả thầy cô trong khoa tới dự nữa, chỉ thiếu có mình cậu thì không hay lắm đâu?”

“Ồ …” Tiền Tiền liếʍ môi.

“Hơn nữa, nhiều bạn lớp mình

lập tức có người đi nước ngoài, kẻ chuyển chỗ khác, ai cũng có tương lai riêng cả, chẳng biết cơ hội họp lớp lần sau là bao giờ nữa.”

Lớp trưởng kiên nhẫn khuyên lơn, “Cậu xin phép lãnh đạo nghỉ đi, mọi người đều là bạn học bốn năm rồi, là duyên phận cả, không nên để lại tiếc

nuối.”

Tiền Tiền nghe câu này có hơi bồi hồi. Cô khẽ thở dài: “Tớ

biết

rồi. Tớ tới là được.”

“Vậy là tốt rồi!” Lớp

trưởng vui mừng. “Hẹn mai gặp!”

“Hẹn mai gặp, bái bai.”

“Bái bai.”

Tiền Tiền

cúp điện thoại, nghe thấy tiếng bước chân. Nhìn lại, Hàn Văn Dật đã đi

tới

sau lưng cô

rồi.

Link bài ngọt ngào:

TruyenHD