Chương 9

Buổi tối, Tiền Tiền ăn cơm xong trở lại phòng, đóng cửa lại, bật máy tính

lên

và bắt đầu làm việc.



lần lữa mãi không tìm

được một công việc chính thức, nên kiếm trên mạng

mấy công việc thiết kế đơn giản

để kiếm thêm tiền, tốt xấu gì cũng có thêm mấy đồng

bỏ túi.

Mới vừa vẽ xong tầng đồ họa, điện thoại trên bàn vang lên. Cô cầm lên nhìn, màn hình hiển thị: Phân bón đa năng nhà người ta- đây là ghi chú cô tạo riêng cho Hàn Văn Dật.

Cô vội nhấn nút nghe: “Alo? Hàn tổng à!”

“Mông ngựa[6] còn vỗ

chưa đủ sao?” Giọng Hàn Văn Dật nghe có vẻ lười biếng.

“Tất nhiên chưa

đủ!” Tiền

Tiền hùng hồn

nói: “Chẳng phải là đang kiếm việc sao? Nếu Hàn tổng động lòng trắc ẩn

cho tôi

đây

một công việc, thì tôi càng phải ra sức vỗ mông ngựa Hàn tổng cho tốt hơn. Còn phải trông cậy vào Hàn tổng đây tương lai thăng chức tăng lương cho tôi nữa! ”

Hàn Văn Dật

không nói chuyện tình cảm với cô: “Tôi không

ban phát thứ lòng trắc ẩn này.”

Tiền Tiền giật mình. Cô tưởng Hàn Văn Dật gọi đến là thông báo cô được nhận chứ! Chẳng lẽ là gọi tới báo cho biết cô bị rớt phỏng vấn hả?! Có cần thiết phải gọi điện cho nhau để nói loại chuyện bi thương

này

không

hả? Gửi

1

tin nhắn thông báo

là được rầu!

Hàn Văn Dật

nói: “Em được nhận làm là dựa vào bản lĩnh của chính em. Thế nào hả, có

sẵn sàng đến văn phòng của chúng tôi

không?”

Tiền

Tiền: “…” Đệch, thở mạnh ra, hết cả hồn!

Cô đã định

mỉa mai hai câu, kết quả hiếm hoi bị cứng họng

– mẹ

nó, có trời mới biết

cô kiếm việc lâu như vậy không suôn sẻ, tới mức cô đang

hoài nghi nhân sinh đây! Cái câu

“dựa vào bản lĩnh của chính em”, cô muốn nghe quá đi chứ cuối cùng cũng nghe được rồi. Có được người

khẳng định năng lực của cô, ngay cả mũi cô

cũng ê ẩm rồi.

Hồi

lâu, cô mới đáp khẽ một câu: “cảm ơn”.

“Ngày mai

em trực tiếp tới, hay thứ hai tới

làm thủ tục nhận chức luôn?”, Hàn Văn Dật hỏi.

“Cuối tuần có được

không?”,

Tiền Tiền

nói. Trong tay cô còn vướng mấy công việc lẻ tẻ chưa xong, vừa vặn tuần này

là kết thúc là có thể làm việc

chính thức

rồi.

“Được.”

“Ờ

……” Tiền Tiền đổi tay cầm điện thoại, đổi thành giọng lấy lòng, “Anh trai ơi,

chuyện em bị trì hoàn tốt nghiệp ấy, đừng để

cha mẹ em biết được

không? Nếu không mẹ em mắng em chết mất!”

Bên kia điện thoại không ai trả lời.

Tiền Tiền

khẽ cắn môi: “Anh giúp em bao che, em

…em mời anh ăn bữa ngon!”

Trong nháy mắt Hàn Văn Dật đáp: “Thành giao.”

“……” Tiền

Tiền dở khóc dở cười, “Ơ hay! Anh là ông chủ lớn tư bản, mà đi bóc lột dân làm công ăn lương lao động vất vả như tôi đây, lương tâm của ngài đi đâu mất rồi!”

Cô vẫn nhớ rõ khi còn nhỏ, cô thường xuyên nhờ Hàn Vặt Dật bao che thay cô. Ví dụ, cô với bạn mình lén lút đi tới quán chơi game, không dám để cho cha mẹ biết, liền nói Hàn Văn Dật đưa cô đi tham quan

viện bảo tàng. Còn ví như, cô dành cả ngày qua nhà Hàn Văn Dật chơi

game

máy tính mới ra lò, nhờ Hàn Văn Dật lừa ba mẹ cô rằng cả một ngày cô đều nghiêm chỉnh đọc sách

… chuyện như thế nhiều vô số kể. Sở dĩ cô luôn luôn chọn Hàn Văn Dật, là do Tiền Mĩ Văn luôn tin tưởng nguyên tắc gần mực thì đen gần đèn thì sáng. Trong lòng Tiền Mĩ Văn, ba chữ Hàn Văn Dật chính

là một tấm kim bài, thằng bé Hàn Văn Dật là một đứa trẻ

thần thánh

phát ra ánh kim quang. Con gái nhà mình mà đi chung với thằng nhỏ, làm cái gì cũng tốt, cũng có ý nghĩa, trí thông minh nghịch thiên của nó cũng lây lan cho Tiền Tiền chút ít.

Tiền

Tiền muốn mượn danh nghĩa của Hàn Văn Dật lừa mẹ mình, mới đầu Hàn Văn Dật

không vui gì cho cam. Tiền Tiền cũng không dùng cách thấu tình đạt lý, mà

hối lộ trực tiếp – cô kéo Hàn Văn Dật ra ngoài,

nói

cô tìm thấy một gian hàng thức ăn vặt đặc biệt ngon, nhất định phải kéo Hàn Văn Dật ra nếm thử mới được.

Cô lôi Hàn Văn Dật

qua nhiều đường

lớn, ước chừng đi bộ mấy cây số, cuối cùng dừng lại ở

một quán

nhỏ trước

cổng công viên, móc

tiền túi

ra và mua năm cái bánh

rán hành to cỡ lòng bàn tay lớn.

Ông chủ quán nhỏ bấy

giờ mới bắt đầu rán, lăn miếng bột

ném vào chảo

dầu, rán tới khi vang lên tiếng nổ lụp bụp, chỉ chốt lát có một

mùi thơm thơm

xông vào mũi, câu dẫn

người ta nuốt nước miếng không ngừng.

Thoáng cái, năm chiếc bánh rán hành

nóng tới tay, cô để lại cho mình hai cái, đưa ba cái còn lại cho Hàn Văn Dật.

Thượng Hải mấy năm đó,

thống trị đường phố không tốt

lắm, phố lớn ngõ nhỏ bày bán không ít,

bánh rán

không phải

món

hiếm

có gì. Nhà họ Tiền và nhà họ Hàn sống

trong tòa nhà xây dựng cho nhân viên công chức,

đối diện với trường đại học, vị trí trường học này là

khu vực

trọng điểm

của mấy

chủ gian hàng ăn vặt tập trung vào. Dọc đường hai người đi tới mấy cây số, gặp ít nhất là 6, 7 quầy bán bánh rán hành.

Nhưng Tiền Tiền nhất quyết kéo anh bất chấp đường xa tới đây.

Lúc đó Hàn Văn Dật cũng không thẳn thắn bày tỏ sự bất mãn, mà chỉ chau đôi mày đầy anh khí của mình, dùng ánh mắt chất vấn Tiền Tiền, sau đó ánh mắt đầy nghi ngờ liếc mấy cái bánh bíp bíp đầy dầu mỡ.

“Anh ăn thử thì biết, thực sự ngon

lắm! Em không chắc bánh này ngon nhất

Thượng Hải, nhưng ít nhất trong khu này nó là bánh ngon nhất, không có chỗ thứ 2 đâu.” Tiền

Tiền không ngừng xúi giục anh ăn thử.

Gian hàng này nhìn thế nào cũng không vệ sinh,

bề ngoài bánh cũng không đẹp mắt, nhưng mùi

thơm thực sự quá dụ dỗ người ta, trên gương mặt be bé của Tiền Tiền tràn đầy mong đợi khiến người ta không đành lòng từ chối. Cuối cùng

Hàn Văn Dật vẫn

do dự và

rồi

cắn một miếng.

Sau đó … anh quốc luôn

ba cái

bánh, hài lòng lặn lội đường xa về nhà với Tiền Tiền.

Về tới nhà, Tiền Tiền liền bắt đầu giả bộ tội nghiệp: “Anh trai ơi, nếu mẹ em mà hỏi, anh liền nói suốt ngày nay em ở nhà anh học từ vựng được hum? Nếu không mẹ em mà biết nay em dẫn anh ra ngoài,

còn ăn ở quán lề đường, thế nào cũng dạy dỗ em một trận.”

Có câu nói rất hay, của biếu là của lo, của cho là của nợ.

Khi còn nhỏ, da mặt Hàn Văn Dật còn

tương đối mỏng, anh mới ăn của người ta ba cái bánh rán, hận không thể lấy ngón tay gặm bánh rán hành luôn, thật sự cực ngại mà nói ‘không’. Nhưng anh cảm thấy làm vậy là không có hiệu quả.

“Chẳng lẽ sau lưng dì Tiền không kiểm tra từ đơn em học hôm

nay sao?” Anh chỉ ra mấy điểm rủi ro

trong kế hoạch này.

“Dĩ nhiên là kiểm tra chứ!

Có điều không sao đâu!” Tiền

Tiền rút mấy từ vựng đơn giản, “Bây giờ

em tốn

hai mươi phút học ba trang. Về nhà em nói với mẹ em học hết buổi trưa nhiều thế này,” cô cười mỉa,

“Dù sao trong lòng mẹ, em cũng không thông minh gì.”

Thực tế Tiền Tiền không hề

dốt nát. Thành tích cô tuy không phải đứng đầu, nhưng tốt xấu gì cô cũng bơi ở giữa. Cô chỉ là không phải

thiên tài, mà

hết này tới lần khác nhà cô ở cạnh nhà Hàn thiên tài mà thôi.

Thế là Hàn Văn Dật bị Tiền Tiền kéo xuống nước. Có lần đầu,

sẽ có lần hai, lần ba,

kể từ đó hai người thành

đồng lõa.

Khi hai người bắt đầu

lập “Đội gây án”, Hàn Văn Dật ra ra mấy yêu cầu với Tiền Tiền: cô có thể chơi máy tính hoặc xem TV

ở nhà anh, hoặc chuồn ra ngoài đi chơi với bạn học, anh sẽ không quan tâm đến cô. Nhưng trước khi làm những việc này, cô

phải học xong từ vựng được giao

hôm nay, sách nên đọc phải đọc cho xong, bài tập về nhà

cần làm phải làm hết. Nếu không, với tính ham chơi của cô sẽ bỏ bê chính sự, về nhà sẽ bị lộ.

Để sớm được tự do, hiệu quả học tập của Tiền Tiền tiến bộ đáng kể, đây cũng may nhờ phước của Hàn Văn Dật. Kỳ thật mấy việc này cô ở nhà cũng có thể làm, nhưng thời đó làm gì phổ biến phương pháp học tập khoa học hiệu quả, mà Tiền Mĩ Văn lại cho rằng dục tốc bất đạt (nóng vội hỏng việc), nghĩ con gái mình học nhiều hơn một phút là biết nhiều hơn chút. Vì vậy, khi Tiền Tiền ở nhà, thời gian cô được phép giải khuây ít tới

đáng thương, cũng dẫn dắt cô tới con đường học tập kém hiệu quả – dù sao, học xong cái này thì cũng phải học lại. Suốt ngày chỉ học, học có nhiêu đó. Dù sao thời gian dư dả, học từ từ thôi.

Phương diện học tập thì không phải thiên tài, nhưng phương diện mỹ thực, Tiền Tiền lại có thiên phú có một không hai. Để cảm ơn cũng như nịt nọt Hàn Văn Dật, ở thời đại không có bất cứ

bình luận

đại chúng

nào, cô quả thực là một ‘tiểu thịt sành ăn’ tìm món ngon.

Cô dẫn Hàn Văn Dật ăn bánh tổ sườn heo

ngon

nhất, bánh củ cải chiên

ngon nhất, thịt

xâu dê

nướng thơm nhất, mì hoành thánh nho nhỏ ngon miệng nhất…

Qua nhiều năm như vậy, thủ đoạn hối lộ đồ ăn ngon này vẫn trót lọt qua cửa ải của Hàn Văn Hàn.

Nhớ tới những chuyện cũ, nhớ lại

năm đó cùng nhau ăn uống đồ ngon, Tiền Tiền kìm không được nuốt nước miếng. Rõ ràng mới ăn xong cơm tối, mà đã thèm rồi.

Hàn Văn Dật ở bên kia điện thoại ung dung nói: “Em không tình nguyện bị bóc lột à? vậy quên đi.”

“Đừng đừng đừng! Bị ngài bóc lột là niềm vịnh hạnh của tôi!” Tiền Tiền vội

nói. Mời một hai

bữa ăn,

ví tiền dẫu đau cũng không tới nỗi nào. Nhưng

nhỡ may Hàn Văn Dật tố cáo với mẹ cô, rắc rối mà nói không chỉ đơn giản như mất chút máu trong ví này.

“Thật sao?”

“Thật Thật chứ! Còn thật hơn cả

kim cương!

Tôi muốn mời ngài ăn muốn tới thịt nát xương tan luôn!”.

“Được rồi,” Hàn Văn Dật

cười

khẽ: “Vốn dĩ anh định nói em, nếu em không muốn bị bóc lột, tốt thôi, anh mời khách,

em chỉ cần đưa anh tới quán ngon là được. Hiếm khi em

hào phóng

thế này, anh chỉ có thể làm quân tử giúp người hoàn thành ước vọng thôi.”

Tiền

Tiền: “…” Nếu ở đầu kia của điện thoại

không phải là boss tương lai của cô,

ngay cả ý

bò theo dây điện thoại bóp chết trái tim anh ta cô cũng có!

Đầu óc Tiền Tiền nhanh chóng xoay chuyển, cô đâu phải người ăn thiệt thòi. Cô rất nhanh

cười

rạng rỡ, phí phách nói: “Mấy năm gần đây

Thượng Hải mở không ít nhà hàng mỹ thực, em mang anh đến một quán ăn thử nhé!! -Nhưng mờ! Vì mời ngài đi ăn, ngài xem chút tiền lương này, chúng ta có thể thương thảo lại hay không

… “

=====

Sáng

thứ Hai,

Tiền Tiền tới

văn phòng thứ 12

báo cáo

đúng giờ.

Người mới tới báo cáo, đầu tiên Trịnh Giai giúp cô hoàn thành thủ tục nhập nhập chức, sau đó chính là

đưa cô đến gặp các đồng nghiệp mới của mình.

Văn phòng

tổng cộng

có hai tầng, tầng 1 là quầy lễ tân, đại sảnh

và phòng hội nghị. Có khách tới tư vấn tâm lý, vào

tầng 1

trước. Tầng hai là phòng làm việc

của

nhóm

nhân viên.

Văn phòng thành lập mới đây, tổng cộng

nhân viên

toàn bộ văn phòng

kể cả nhân viên vệ sinh cũng chỉ có 12 người, kể cả nhân viên dọn dẹp. Văn phòng do hai người bắt tay nhau thành lập, Hàn văn Dật và Hạ Kiến Linh, đều là những sinh viên tài cao ngành tâm lý học Harvad. Hàn Văn Dật đương nhiên không cần Trịnh Giai giới thiệu, nên Trịnh Giai dắt Tiền Tiền chào hỏi Hạ Kiến Linh trước.

Hạ Kiến Linh

đang ngồi trước máy tính xem tài liệu, thấy Tiền Tiền, vội đứng lên đón cô, và kéo từ ngăn tử ra hai đĩa

bánh

pudding

dâu tây

đẹp tinh xảo, nhẹ nhàng

đưa tới: “Nếm thử bánh này xem”

“Đây là tự tay Linh Linh làm đấy.”

Trịnh Giai lập tức ríu rít

giới thiệu. “Tay Linh Linh cực kì khéo, làm gì cũng ngon!”

Tiền Tiền nhận bánh pudding dâu tây khá ngạc nhiên. Nếu Trịnh Giai

không nói, cô nhìn lớp ngoài của bánh

pudding

này, không tệ hơn mấy cái bánh ngọt

trong tiệm mắc mỏ chút nào.

Hạ Kiến Linh

còn rất tri kỷ chuẩn bị thêm cái muỗng be bé nữa. Tiền Tiền ăn thử một miếng, mở to mắt ngạc nhiên: ngon quớ, tuyệt!

Tuần trước Tiền Tiền tới phỏng vấn, ít nhiều hơi căng thẳng, chỉ suy nghĩ phải phát huy cho tốt nên không chú ý quan sát mọi người kỹ. Lần này

cô tới

báo, tâm lý cô đã

ổn định, không khỏi để mắt tới Hạ Kiến Linh nhiều hơn. Chỉ thấy Hạ Kiến Linh tóc dài xõa vai, mặt trứng

ngỗng, mắt cong

cong, trời ban gương mặt tươi cười,

giọng nói

ngọt ngào.

Tiền Tiền quốc sạch sành sanh bánh pudding dâu tây, điên cuồng giơ ngón tay cái lên: “Ngon quá! Ăn ngon cực! Chị Linh à, ngài quả là một Thần bếp bị

Harvard

làm lỡ!”

Hạ Kiến Linh được cô khen ngợi

vui ngất ngưỡng

: ”

Em thích là được rồi ^ _ ^”

Sau đó, Trịnh Giai dẫn cô đi gặp

các đồng nghiệp khác.

Văn phòng 12 trước mắt có 5 nhà tư vấn tâm lý, bao gồm cả Hàn Văn Dật và Hạ Kiến Linh, hướng tư vấn khác nhau, công cụ chuyên nghiệp thì Tiền Tiền nghe không hiểu; do văn phòng nhân số không đông, bộ phần hành chính và nhân sự có chung bộ phận

phụ trách,

Trịnh Giai là trưởng phòng ban nhân sự, người trong văn phòng đặt cho cô biệt danh thân mật là đại quản gia; văn phòng còn

có bộ phận IT, đang phát triển web của công ty và chức năng APP. Sau khi tiền Tiền nhận chức, cô sẽ trở thành một thành viên của bộ phận IT.

“Bàn làm việc sau này của em là ở đó.” Trịnh Giai chỉ vào một chỗ

trống.

Chỗ trống

nằm ở bên trái cửa sổ, phía bên phải chỗ trống

là ngưỡng cửa sổ, trên bên trái

một chút là một nam sinh.

Cậu ta cạo đầu

đinh và đeo kính gọng đen, mặt

tròn

tròn và có vẻ

ngoài hết sức dễ gần.

Trịnh Giai

giới thiệu cho cô: “Tên anh

ta là Tiếu Ba,

chúng ta ai cũng gọi anh ấy là ‘Bát ca’. Anh ấy chịu trách nhiệm cho việc vận doanh.”[7]

Tiền

Tiền còn tưởng là

“Ba ca”, ca đúng là cách gọi tôn trọng với Tiếu Ba, không ngờ Trịnh Giai không nể mặt mũi bổ sung thêm một câu:

“Người nhiều chuyện nhất trong văn phòng chúng ta là anh ta đấy, nên người ta mới gọi anh ta là Bát ca”

“Wow!” Tiếu Ba nhìn thấy Tiền Tiền cực kì hưng phấn, “Có đại mỹ nữ tới văn phòng chúng ta kìa! Còn sắp xếp ngồi kế bên tôi nữa, đại quản gia cô cũng có ý tứ quá đi! Người đẹp, nghe nói em là sinh viên mới tốt nghiệp? Tốt nghiệp

trường đại học

nào thế?



bạn trai chưa?”

Mí mắt Tiền Tiền giật giật, giả vờ như không nghe thấy mấy câu hỏi liên tiếp của anh ta: “Chào anh, soái ca”.

Ngoài ra còn có một nam sinh trẻ ngồi đối diện. Làn da anh ta màu lúa mạch, đẹp trai, cái đầu

kiểu Mosi của Beckham, mặc một chiếc áo hoodie màu đen với một chiếc tai nghe lớn màu đen trên đầu, không biết

đang

nghe gì. So sánh với Tiếu Ba ồn ào, anh ta

trông rất ngầu.

Trịnh Giai tiếp tục giới thiệu: “Tên anh ấy là Việt Minh Vũ, là lập trình viên của văn phòng chúng ta, cũng là người ít nói nhất.”

Tiền

Tiền

sủng sốt. Lập trình viên

ngầu như vậy thực sự khó hình dung.

Mắt Việt Minh Vũ lia tới, Tiền Tiền vội chào

anh: “Chào anh.”

Ngay cả tai nghe Việt Minh Vũ cũng không tháo xuống,

môi mím chặt, ngầu lòi gật dầu với cô, lập tức dời mắt về

tiếp tục nhìn vào máy tính.

Tiền

Tiền: “…” vị tiểu soái ca này quả nhiên nói rất ít.

Sau này cô ngồi bên cạnh một nói nhiều, đối điện một nói ít,

trong tình huống hoàn toàn đối lập với nhau, như băng với lửa.

[6] Vỗ mông ngựa: nịnh hót lấy lòng, xuất xứ là từ Mông Cổ. Những người dân Mông Cổ ai cũng có vài con ngựa để giải quyết chuyện vận chuyển hàng và đi đường, họ xem việc nuôi ngựa là quang vinh. Lúc họ gặp nhau, đầu tiên là vuốt mông con ngựa của đối phương, khen “ngựa tốt” để chiếm được thiện cảm của đối phương. Dần dà thì đó xem như là thói quen xã giao, ngựa tốt ngựa xấu gì cũng vuốt mông nó và khen “ngựa tốt”, sau này người ta xem hành động đó như kiểu nịnh hót.

[7]Vận doanh: đưa vào hoạt động kinh doanh, từ chuyên ngành bên kinh tế, mình lười tra quá

(●´ω`●)