Chương 1.2:

Lạch cạch.

Khóe mắt Ngô Niệm trở nên đỏ bừng, nước mắt không ngừng rơi xuống. Làn da của Ngô Niệm vốn rất trắng trẻo, không có tì vết và khá thanh tú, nhưng bây giờ khi cậu bật khóc, cậu lại trông như một cô gái xinh đẹp và thanh tú, ngoan ngoãn và mềm mại.

Nếu trước đó Ngô Niệm không nhìn thấy bảng giới thiệu về thế giới này, thì Ngô Niệm thật sự sẽ cho rằng bản thân cậu đã trở lại thế giới ban đầu ngay lúc này.

Tiếng ồn ào ngoài nhà vẫn chưa nguôi.

Ngô Niệm đành phải quay lại phòng ngủ, mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình và quần đùi trong tủ quần áo một cách tùy tiện, rồi đi ra ngoài cửa.

Cửa vừa mở ra, Ngô Niệm đã bị luồng khí nóng bên ngoài ập vào.

Khuôn mặt nhỏ xinh vốn dĩ xinh đẹp giờ lại nhiễm thêm một chút hơi ẩm đỏ ửng.

Ở hành lang ngoài cửa, mấy người công nhân của một công ty chuyển nhà đang chuyển một cây đàn piano trông đắt tiền đến căn nhà đối diện với nhà Ngô Niệm.

Và trong căn phòng đang mở, có một người đàn ông đang đứng quay lưng về phía Ngô Niệm.

Có vẻ như vì nhiệt độ nóng nực vào giữa tháng 8, cho nên người đàn ông đã cởi chiếc áo khoác vest mỏng và thản nhiên treo chiếc áo khoác lên cánh tay trái của mình.

Chiếc áo sơ mi trắng mặc bên trong áo khoác hơi bị mồ hôi của người đàn ông làm ướt, lộ ra tấm lưng rộng dày có những đường rãnh rõ ràng.

Khi người đàn ông chỉ đạo các động tác của công nhân, các cơ trên cơ thể hắn như được chạm khắc với những đường nét uyển chuyển và đẹp mắt.

Như cảm nhận được ánh mắt từ phía sau, người đàn ông quay người lại, bắt gặp ánh mắt Ngô Niệm đang nhìn ra ngoài qua khe cửa.

Đôi mắt đen như quả nho của Ngô Niệm phản chiếu dáng vẻ của người đàn ông, hóa ra là khóe mắt vừa mới khóc đã trở nên đỏ bừng, khi vừa liếc nhìn một cái, Ngô Niệm liền thu hút sự chú ý của người đàn ông.

Người đàn ông nhìn Ngô Niệm, sau đó khẽ gật đầu với Ngô Niệm một cách cực kỳ lễ độ, như thể đang chào hỏi cậu vậy.

Ngô Niệm không biết tại sao, nhưng cậu luôn cảm thấy người đàn ông trước mắt nhìn mình chằm chằm giống như dã thú nguy hiểm nào đó đang nhìn chằm chằm vào con mồi sau lưng, vừa lạnh lùng vừa đáng sợ.

Nhưng Ngô Niệm thấy hành vi của người đàn ông này cực kỳ quân tử, lễ độ, thoạt nhìn cũng không có vẻ gì là người xấu.

Ánh mắt của người đàn ông rơi vào Ngô Niệm, sau đó vô tình nhìn về phía căn phòng phía sau, khi xác định Ngô Niệm không chú ý, hắn liền thu hồi ánh mắt của mình.

“Tôi có làm phiền em không?” Người đàn ông chủ động nói chuyện với Ngô Niệm, giọng nói đầy kết cấu, từng chữ dường như đều đập vào màng nhĩ của Ngô Niệm.

Ngô Niệm định thần lại, chớp mắt: “Tôi đang ngủ trưa…”

"Thật xin lỗi, tôi đang chuyển nhà." Trên mặt người đàn ông lộ ra vẻ hối lỗi, sau đó hắn âm thầm bước tới trước mặt Ngô Niệm, đưa tay về phía cậu, "Tôi tên Đoạn Bạch Dịch, tôi vừa mới chuyển đến đối diện phòng em vào ngày hôm nay, từ nay chúng ta sẽ là hàng xóm của nhau."

Ngô Niệm nhìn Đoạn Bạch Dịch trước mặt, ôn nhu lễ phép, giống như cảm giác vừa rồi của cậu chỉ là ảo giác.

Vì thế Ngô Niệm cũng đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra nắm lấy tay Đoạn Bạch Dịch.

Bàn tay của người đàn ông này to hơn tay của Ngô Niệm rất nhiều, tay Ngô Niệm chỉ có thể nắm được đầu ngón tay của người đàn ông đó. Điều khiến Ngô Niệm ngạc nhiên là bàn tay của người đàn ông này thực ra còn lạnh hơn cả tay cậu.

Sau khi hai người lễ độ bắt tay nhau, Ngô Niệm liền rút tay về: “Tôi tên Ngô Niệm.”

Sau khi giới thiệu ngắn gọn, Ngô Niệm liền đóng sầm cửa lại.

Trên mặt Đoạn Bạch Dịch lộ ra vẻ kinh ngạc hiếm thấy.

Hửm?

Cậu nhóc đã phát hiện ra điều gì sao?

Không, có lẽ em ấy không phát hiện ra điều gì cả.

Đoạn Bạch Dịch nhớ lại khuôn mặt vừa rồi mà mình nhìn thấy qua khe cửa, sau đó yết hầu của hắn vô thức di chuyển lên xuống.

Thật là một đứa trẻ xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt đó... Đẹp như lưu ly, lông mi dày khẽ run run, giống như nếu hắn dùng lực một chút, thì cậu sẽ nhìn hắn với đôi mắt đỏ hoe và tổn thương.

Đoạn Bạch Dịch rút lại ý nghĩ có phần quái đản của mình, hít một hơi thật sâu, lại trở về bộ dáng ôn hòa, tiếp tục chỉ đạo mọi người dọn dẹp đồ đạc.

Nhưng trong lòng hắn đang có một giọng nói không ngừng nhắc đi nhắc lại: Khi nào có cơ hội hãy đến chào em ấy lần nữa, chào đứa trẻ xinh đẹp đó một cách đàng hoàng...