Chương 2.2

Trên hành lang vốn dĩ không có một chút gió, nhưng lúc Đoàn Bạch Dịch xoay người lại dẫn theo một luồng khí lưu cùng với cả mùi hương trong lành của người đàn ông, trong lúc nhất thời toàn bộ đều vây quanh chóp mũi Ngô Niệm.

Chẳng qua chỉ ngửi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của Ngô Niệm liền bắt đầu hiện lên một sắc đỏ kỳ lạ, phảng phất như quầng nước màu đỏ nhuộm ở đuôi mắt của cậu mãi cho đến chóp tai nhỏ...

Trái tim đột nhiên nhảy lên thật nhanh, dẫn đến cả bàn chân cũng bắt đầu có hơi mềm nhũn.

Bản thân bị làm sao vậy?

Người đàn ông trước mặt xoay người lại, lộ ra cơ bắp săn chắc như ẩn như hiện dưới áo sơ mi trắng của mình, mỗi một khối đều phảng phất kêu gào ở trong tai Ngô Niệm người đàn ông trước mắt này cũng không giống với bề ngoài nhã nhặn của hắn, đó là một người đàn ông dã tính khó thuần phục ác liệt.

Nhưng cố tình Đoạn Bạch Dịch quay lưng lại cũng không nhận ra sự dị thường của Ngô Niệm, sau khi nghe thấy Ngô Niệm nhỏ giọng mà "Ừ" với mình một tiếng, khi xoay người lại, Ngô Niệm đã tự mình đi về phía máy lọc nước trong phòng khách cậu uống một ít nước.

“Nhà vệ sinh ở bên kia, anh tự đi dùng đi.” Ngô Niệm vội vã rót cho mình một ngụm nước lạnh lớn, lúc này mới ngăn chặn sự dị thường đột nhiên của cơ thể.

Đoạn Bạch Dịch nói một tiếng cảm ơn rồi trở về phòng của mình, cầm quần áo thay, lúc này mới đi vào trong phòng Ngô Niệm.

“Đúng rồi, vừa rồi nghe không rõ lắm, hàng xóm, cậu tên gì?”

Ngô Niệm bưng chén nước ngồi ở phòng khách trên sô pha, nghĩ thầm liền tính nói cho chính hắn tên cũng sẽ không thế nào đi? Liền tính hiện tại không nói cho hắn, chính là cho nhau đều là hàng xóm, người đàn ông vẫn sẽ biết tên của mình, đến lúc đó sẽ xấu hổ.

Vì thế Ngô Niệm đặt ly nước lên bàn: “Tôi tên là Ngô Niệm, Niệm trong nhớ mãi không quên.”

“Ngô Niệm…” Đoạn Bạch Dịch nhẹ giọng chậm rãi đọc cái tên này ở trong miệng một lần, tựa như đang nhai nuốt chủ nhân của cái tên này, tinh tế thưởng thức tư vị trong đó.

Đáng tiếc Ngô Niệm cũng không chú ý đến sự khác thường của người đàn ông này, cậu cầm lấy điện thoại di động tra xem rốt cuộc đồ ăn bên ngoài của mình đã đưa đến nơi nào, tại sao bây giờ vẫn chưa tới.

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, lúc này Đoạn Bạch Dịch mới cởi bộ quần áo đắt tiền của mình ra, tùy ý ném xuống đất, dáng vẻ cũng không để bụng chút nào.

Tiểu khu này cũng không phải tiểu khu xa hoa gì, ngày hôm qua Đoàn Bạch Dịch vừa mới về nước sốt ruột tìm một chỗ ở, vì thế mới ở trên mạng tùy tiện tìm một phòng ở tiểu khu gần trường học yên tĩnh để thuê lại.

Vốn dĩ hôm nay lúc chuyển nhà, hắn còn rất không hài lòng với nơi này, dự định tìm một căn phòng tiểu khu tốt một chút, hắn phát hiện một cậu nhóc khiến cho hắn hứng thú.

“Ngô Niệm... Niệm trong nhớ mãi không quên...”

Dưới tiếng nước chảy, Đoạn Bạch Dịch lặp lại lời cậu nhóc kia vừa mới giới thiệu mình.

Trong tiếng nước chảy ào ào, che đậy giọng nói trầm thấp của hắn, giống như đang cố ý che giấu cảm xúc không thể để người khác biết.

Thật đúng là một vật nhỏ khiến hắn nhớ mãi không quên.

Ở trong phòng vệ sinh riêng tư này, người đàn ông tham lam mà tỉ mỉ xem qua từng món đồ được bày biện, cuối cùng ánh mắt của hắn dừng lại ở mấy chiếc khăn tắm treo trên vách tường.

Đó là chiếc khăn lông đã được sử dụng một thời gian, lông cũng không hoàn toàn mới hơi có hơi sần sùi.

Hắn ma xui quỷ khiến mà đưa tay cầm lấy một chiếc trong đó, sau đó đặt ở dưới mũi cao thẳng của mình, ngửi ngửi.

Một lát sau, Đoạn Bạch Dịch có hơi kinh ngạc nhìn khăn mặt trong tay mình, không phải mùi sữa rửa mặt như dự đoán, mà là một loại mùi thơm ngọt ngào mà hắn chưa bao giờ nghe thấy, như sữa bò ngọt, lại như mùi hoa bách hợp phơi dưới ánh mặt trời.

Lại nhìn chiều dài của chiếc khăn lông này... Hình như do cậu nhóc kia dùng để lau người...