Chương 6.2

Vân Đào hoảng hốt vô thức gọi theo lời anh, “Gọi, ưm… anh, anh trai ơi…”

“A!” Đầu Diệp Hào như ù đi, lại bắt đầu va chạm kịch liệt.

Anh quay người cắn lên bầu vυ" của Vân Đào, thỉnh thoảng liếʍ lên đầṳ ѵú cương cứ, lúc thì cắn lên quầng vυ", khi thì lại mυ"ŧ vào.

Anh phải dạy dỗ tiểu yêu tinh này cho tốt.

Vân Đào sung sướиɠ ngửa chiếc cổ thiên nga ra, trong lúc nheo mắt thoải mái, ánh sáng trên cao như sáng lên, như có vô số ánh hào quang rực rỡ nhảy nhót ở cả phòng tắm, ở khắp đất trời, bản thân cô và Diệp Hào trở nên mơ màng mông lung.

Cô lại cao trào.

Cô cúi đầu nhìn Diệp Hào, chú ý tới tầm mắt của cô, Diệp Hào cũng ngồi thẳng dậy nhìn cô.

Vì vận động mạnh cực hạn nên trên mặt Diệp Hào lấm tấm những hạt mồ hôi mịn, những hạt mồ hôi lớn trượt xuống đôi má đẹp trai, qua sống mũi cao, lướt qua bờ môi khêu gợi và chiếc cằm góc cạnh, cuối cùng nhỏ giọt xuống chỗ riêng tư đang dính chặt lấy nhau kia.

Trong mắt Diệp Hào, trên gương mặt ửng đỏ và thậm chí là tóc dài ướt sũng bên thái dương cũng dính hơi thở tìиɧ ɖu͙©. Vân Đào nuốt nước bọt, hai tay Vân Đào nâng mặt Diệp Hào lên, cô nghiêm túc nói.

“Diệp Hào, tôi muốn hôn anh.”

Dứt lời, Vân Đào không chờ Diệp Hào đồng ý là đã nhắm mắt lại, khẽ hé môi ra, vươn đầu lưỡi chầm chậm hôn Diệp Hào, như thể cô biết là Diệp Hào sẽ không từ chối, cũng sẽ chủ động đón lấy nụ hôn của mình.

Tất nhiên là Diệp Hào sẽ nhận lấy nụ hôn này, anh bắt chước Vân Đào, cũng ngậm lấy đầu lưỡi cô, mυ"ŧ lấy nó gần như ngay tức thì. Đầu lưỡi chạm nhau trong không khí, sau đó cả hai rút nó lại như bị điện giật, rồi lại chạm vào, quấn quýt cùng nhau. Chất lỏng nhỏ giọt xuống khi răng môi va chạm, nhỏ xuống dươиɠ ѵậŧ đang cương cứng của Diệp Hào.

Diệp Hào sắp cao trào.

Anh siết chặt eo Vân Đào, ấn về phía mình để hai người kết hợp sâu hơn, sau đó anh lại đâm vào miệng tử ©υиɠ của Vân Đào một cách thô bạo. Kɧoáı ©ảʍ dữ dội ập đến, Vân Đào gần như ngất đi vì kɧoáı ©ảʍ, cô vẫn tiếp tục làm, đã làm là phải làm cho đên cùng. Vân Đào chủ động mυ"ŧ đầu lưỡi của Diệp Hào trong cơn khát tình.

“A ưm!”

Cả trên và dưới đều bị bao bây liếʍ mυ"ŧ, cuối cùng dhh không thể kìm nén được nữa, anh nâng mông Vân Đào lên, bắt đầu cắm rút thật mạnh.

“Ưm, Đào Đào, Đào Đào, Đào Đào, a! Sướиɠ thật, Đào Đào, cô gái của tôi! A!”

Vân Đào ôm cổ Diệp Hào, vùi đầu vào hõm vai anh kên rên theo bản năng.

Cô sắp bị Diệp Hào cᏂị©Ꮒ chết mất.

“Đừng bắn, đừng bắn vào trong…” Đây là sự quật cường cuối cùng của Vân Đào, sau khi nói xong, cô hoàn toàn chìm trong lốc xoáy tìиɧ ɖu͙©, cuối cùng không thể nói nên lời được một chữ nào.

“Đừng, lo lắng, ừm… tôi, có thuốc…”

Sau khi cắm rút vài chục lần, Diệp Hào đẩy dươиɠ ѵậŧ vào miệng tử ©υиɠ rồi xuất tinh.

“A!” Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng rực rót vào người khiến Vân Đào cũng cao trào theo, hai người ôm chặt lấy nhau, cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ cực lớn được mang tới.

“Đào Đào.” Diệp Hào sướиɠ tới nỗi hai mắt thất thần, còn chưa bắn tinh xong mà anh vẫn đang cắm rút trong âʍ ɦộ, mỗi lần cắm vào sẽ gọi cô là Đào Dào.

Chỉ gọi hai chữ “Đào Đào” bình thường thôi là Vân Đào đã không chịu nổi, cô lấp kín miệng Diệp Hào, thậm chí là cắn vào miệng Diệp Hào một cái. Mùi máu tươi lập tức tràn ngập khắp răng môi hai người.

Sau khi nếm được mùi máu tươi, Diệp Hào vừa bắn tinh xong, dươиɠ ѵậŧ dần dần mềm nhũn lại bắt đầu có xu thế giương lên.

Vân Đào: ???