Chương 2.1: Mông vểnh ghê, sờ chút nào

Diệp Hào bế Vân Đào về xe RV của anh.

Trưởng đoàn Bạch Sư là một dị năng giả song hệ, một trong hai là hệ không gian, không gian của anh ta lớn quá đỗi nên đến tối đóng quân ngoài trời, anh ta sẽ cất chiếc Hummer và lấy chiếc RV ra, thế là ba chiếc xe này là RV.

Đội của bọn họ có sáu người, để có thể chăm sóc lẫn nhau, hai người sẽ ở một chiếc, Diệp Hào ở cùng chiếc với Tô Bằng Trắc. Tô Bằng Trắc là dị năng giả hệ quang, người này rất trầm lắng, chín chắn, là người được chú ý thứ nhì ở đoàn Bạch Sư, gần với đội trưởng Sùng Minh, còn Diệp Hào đầy tà khí thì xếp thứ ba.

Khi Vân Đào được bế vào xe thì trong xe không có ai.

Diệp Hào đặt cô ngồi trên ghế bàn ăn, cô lập tức kéo áo của anh xuống mặc vào ngay mà không ngại ngùng gì, còn cài cúc đầy đủ, tiếc là cổ áo vẫn rất rộng so với một Vân Đào nhỏ nhắn, thế nên xương quai xanh xinh đẹp vẫn lồ lộ ra như trước.

Sơ mi của Diệp Hào rất to rất dài, khi cô ngồi, vạt áo che tới đùi, che khuất nhiều cảnh xuân. Diệp Hào không có áo sơ mi, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ trên người, lộ ra cánh tay rắn chắc và vòng eo thon gầy, có thể thấy được từng cơ bụng sau lớp áo căng.

Vân Đào ngồi ở chỗ đối diện với eo của Diệp Hào, tiếc là bây giờ cô không có lòng dạ nào thưởng thức sắc đẹp đó. Cô nắm vạt áo, nhìn Diệp Hào, cẩn thận đến nỗi trông có phần đáng thương, “Đoàn phó Diệp, cái gì ấy nhỉ, không ai đánh kẻ chạy lại, đàn ông tốt không đấu với phụ nữ, cứu một mạng người hơn xây bảy tháp chùa…”

“Nói tiếng người.”

“Người tới đây là khách, anh có thể chia cho tôi chút cơm tối của anh không?”

Cô đói sắp chết rồi!

Khi nói dứt câu, Vân Đào đã nghẹn ngào nức nở, hai mắt đỏ ửng, rưng rưng tuyệt vọng, nhìn vô cùng đáng thương.

Vân Đào thật sự muốn khóc, trước khi xuyên không thì cô là một cô sinh viên được cha mẹ cưng chiều, đã bao giờ chịu khổ đâu, đi chân trần trốn chạy, đói bụng, đó đã là cực khổ lớn nhất trong cuộc đời cô rồi.

“Xem ra cô thật sự rất đói, không sợ tôi nữa rồi.”

Diệp Hào không quên cái vẻ kích động nhảy dựng lên khi Vân Đào nghe thấy bốn chữ cơm tối đã chín. Cũng trong giây phút đó, anh đã quyết định đưa Vân Đào về nhà. Vân Đào như một cây cà bị sương táp, “Bị anh cắt tới chết hay là đói chết cũng là chết, ăn no rồi bị anh cắt thì ít ra tôi đi cũng nhắm mắt.”

Diệp Hào nghe mà bật cười thành tiếng, đúng là khác biệt, coi bộ lúc trước anh không nhầm.

Ấn tượng của Vân Đào trong lòng Diệp Hào trước đây là một ả hề có giọng nói nũng nịu, mặt dày không biết xấu hổ, dụ dỗ bạn trai của chị gái mình ngay sau lưng người ta, nhưng lại dùng chiêu trò vụng về khiến người ta mắc ói.

Nhưng Vân Đào của bây giờ không còn giống trước kia, trái lại, cô còn hơi đáng yêu và thú vị. Rốt cuộc mặt nào mới là mặt thật của cô? Cô tiếp cận Bạch Sư vì mục đích gì?

Không sao, rồi anh sẽ biết rõ thôi.