Chương 5.1: Cuối cùng cũng vào

Cha mẹ từng nói cho Vân Đào biết, tất cả mọi chuyện trên thế giới này đều rất khó khăn nhưng chỉ cần con kiên trì tiến về phía trước với nụ cười trên môi, thì mọi đau khổ rồi sẽ qua đi, tương lai sáng sủa sẽ tới. Có lẽ con sẽ không hài lòng nhưng vẫn tốt hơn những gì con phải chịu khi dậm chân tại ch.

Vân Đào tin chắc vào câu nói này, cũng đã làm được, nhưng hai tiếng Đào Đào của Diệp Hào đã đánh tan sự kiên cường gắng gượng của cô.

“Diệp Hào.” Vân Đào ôm cổ Diệp Hào, nức nở mà rằng, “Làm tôi đi.”

Chỉ là tiếng thút thít khí âm, hệt như lời thủ thỉ bên gối của vợ chồng, nhẹ nhàng và chậm rãi đến nỗi chỉ có hai người bọn họ nghe được, nhưng rồi lại xộc thẳng vào thân thể Diệp Hào, chạy xuống dươиɠ ѵậŧ.

Dươиɠ ѵậŧ cương cứng đến mức anh thấy đau.

Diệp Hào đặt Vân Đào ngồi trên bồn rửa tay, một tay ôm Vân Đào vào lòng, tay còn lại sờ soạng âʍ ɦộ ướŧ áŧ nhầy nhụa vừa mới cao trào của Vân Đào, chạm vào âm đế mẫn cảm một cách chính xác.

“Ưm a…”

Cơ thể Vân Đào run rẩy, cô nhũn ra dựa vào người Diệp Hào, du͙© vọиɠ khiến cô không thể điều khiển được mà uốn éo cái eo nhỏ, để đầṳ ѵú ma sát và bị ép lên ngực Diệp Hào. Cô muốn ngón tay Diệp Hào cho vào âʍ ɦộ trống rỗng, sốt ruột muốn được lấp đầy kia.

“Diệp Hào, làm, tôi đi…”

Cô muốn có nhiều kɧoáı ©ảʍ cực hạn.

Tiếng kêu quyến rũ kèm theo tiếng thở dốc nặng nề “làm đi” này khiến Diệp Hào không còn kìm giữ được gì. Nhịp thở của anh dần trở nên dồn dập hơn trước, trong giọng nói đầy ý khıêυ khí©h cũng chứa tiếng thở dốc khiến lòng người mơ màng.

“Đào Đào, cô tự đòi đấy nhé.”

Vốn dĩ anh định dùng tay mở rộng nơi kia cho Vân Đào nhưng hình như Vân Đào còn sốt ruột hơn anh. Tầm mắt của Diệp Hào từ từ trở nên nặng nề, một cô gái chủ động leo lên giường đàn ông thì chắc chắn đã từng ngủ với đàn ông rồi, có lẽ còn không chỉ ngủ với một người. Nếu hôm nay, người đưa cô về đây không phải anh mà là những người khác thì có phải Vân Đào cũng sẽ làm nũng, cầu xin bọn họ như vậy không?

Lòng Diệp Hào bỗng thấy tức giận, anh nhấc eo, đầu nấm nóng rực cọ lên miệng âʍ ɦộ. Âʍ ɦộ khép mở hệt như cái miệng nhỏ, ngậm lấy phần đầu của đầu nấm, định mυ"ŧ vào theo bản năng, tham lam, sốt ruột, muốn nuốt nó vào.

“A!”

“Hừ!”

Hai người cùng run lên, kêu rên thỏa mãn.

Dươиɠ ѵậŧ thô dài nóng bỏng từ từ đi vào, qυყ đầυ to như trứng ngỗng dễ dàng cắm vào miệng nhỏ nhờ chất dịch sền sệt. Nhưng miệng âʍ ɦộ quá nhỏ nên nó chưa vào được hết là đã kẹt rồi.

“A, Đào Đào, cô chặt quá.” Diệp Hào hít khí lạnh.

Có ngoại vật đi vào khiến Vân Đào vô thức lùi ra sau mà trốn, làm sao Diệp Hào để cô được như ý chứ? Anh giữ lấy vòng eo nhỏ mềm mại ấn lên dươиɠ ѵậŧ, qυყ đầυ đi vào âʍ ɦộ theo ý nguyện của nó.

Nóng quá, còn mềm nữa.

Âʍ ɦộ của Vân Đào như một cái miệng nhỏ không biết rõ gì cả, chỉ mυ"ŧ lấy qυყ đầυ của anh, kɧoáı ©ảʍ ào ào như bão tố ập đến suýt thì khiến anh không kiểm soát được. Kɧoáı ©ảʍ này khác hẳn với niềm sung sướиɠ khi anh gϊếŧ người, gϊếŧ người là thỏa mãn tinh thần, còn bây giờ cả thân thể và linh hồn của anh đều đang kêu gào sung sướиɠ.

Muốn, anh còn muốn!

Diệp Hào bắt đầu đi vào sâu hơn, mỗi lần anh đi sâu hơn một chút thì cảm giác tê tái lan rộng từ xương cụt lên đến tay chân. Anh chìm đắm sa đọa vào kɧoáı ©ảʍ nên cố ý làm nhanh hơn, đến khi đầu nấm chạm vào chướng ngại yếu ớt thì mới dừng lại.

Diệp Hào sửng sốt, đây là màиɠ ŧяiиɧ của Vân Đào. Tất cả những phỏng đoán ác ý trước đó đều bị đánh tan, Diệp Hào bối rối dừng lại.