Chương 16: Hãy để khán giả được thưởng thức bộ dạng da^ʍ đãng của cô đi

Dự báo thời tiết không có mưa, mây đen bao phủ toàn bộ thành phố, chèn ép con người và những tòa nhà đến mức nghẹt thở.

Lâm Tử Nghiên vừa tỉnh dậy muộn hơn một chút thì trời đang âm u, may mắn thay cô đã xem tin nhắn của Hiểu Ninh, vì mưa to nên buổi chụp hình bị hủy bỏ.

Đột nhiên trên màn hình nhảy ra một bức ảnh từ hộp thư không rõ danh tính.

Tò mò mở ra thấy ảnh chụp khá mờ, nhìn khái quát là một nam một nữ đang vụng trộm trên giường.

Trong tấm ảnh, căn phòng có bố cục rất quen mắt, đây chẳng phải là…Hội trường của Thịnh Trình sao, là căn phòng của Tạ Uẩn Minh.

Lâm Tử Nghiên cảm thấy lòng bàn chân lạnh lẽo, cô và Tạ Uẩn Minh bị chụp lén?!

Nhưng phóng to ảnh để nhìn kỹ, người đàn ông đúng là Tạ Uẩn Minh, thế nhưng người phụ nữ vùi đầu dưới hông hắn lại không phải cô.

Lâm Tử Nghiên không hiểu vì sao tâm trạng của mình cứ là lạ, theo lý mà nói, nhân vật nữ chính không phải cô, hẳn phải có cảm giác sống sót sau tai nạn mới đúng. Nhất là hình như cô còn nhận ra người phụ nữ này.

Yuki.

Tạ Uẩn Minh, có phải anh bị nghiện tình dục không, chân trước cô vừa đi, chân sau liền vội vã muốn làm với phụ nữ khác? Quả nhiên không đồng ý làm tình nhân vô dụng của hắn là đúng.

Lâm Tử Nghiên không biết cơn tức của mình từ đâu tới, tóm lại là rất giận.

Có lẽ do người đó là Yuki, chiếm hết tài nguyên tốt từ chỗ chị Mi, lại cướp được trên đầu cô nhanh như vậy.

Nhất định là như vậy.

Tiếng gõ cửa cắt ngang suy nghĩ của Lâm Tử Nghiên.

Đứng ngoài cửa là một thanh niên đang đội mũ lưỡi trai, Lâm Tử Nghiên cúi đầu nhìn mặt anh ta.

“Là A Jo à?”

“Vậy mà cô có thể nhìn ra được, ngạc nhiên chưa!”

Trình Tân Kiều giơ ra một món quà được đóng gói tinh xảo, Lâm Tử Nghiên nhận lấy.

“Không phải anh đi quay phim sao? Sao lại…”

“Công ty muốn tôi trở về ghi hình một chương trình tạp kỹ trong hai ngày, trường quay cách nơi này không xa, còn hai giờ rảnh rỗi nên tôi đến thăm cô.”

Trình Tân Kiều ngồi trên ghế sô pha trước cửa sổ sát đất, bỏ cái mũ xuống, xoa tóc lung tung.

“Đói quá, có đồ ăn không, vừa xuống máy bay là tôi đến đây ngay.”

“Anh cũng biết xưa nay tôi không dám ăn thả ga mà. Anh muốn ăn gì tôi cho anh chọn, hôm nay tôi không làm việc nên có thể ăn được một chút.”

“McDonald đi, thế nào, làm liều một phen.”

“Được!”

Hai người nhìn nhau cười ra tiếng, tâm trạng Lâm Tử Nghiên cũng khá lên.

Thừa dịp Lâm Tử Nghiên đặt thức ăn ngoài, Trình Tân Kiều quét mắt một vòng trong phòng.

“Tôi nghe nói cô ký hợp đồng với công ty mới."

“Đúng rồi, mới ký chưa được hai ngày.”

“Lần trước gặp còn nói chờ tôi phất lên phải mang cô theo, nhanh vậy mà cô đã bay cao hơn tôi.”

Giọng điệu Trình Tân Kiều pha chút chua xót.

“Do tôi mèo mù vớt cá rán, gặp được chút may mắn nhỏ.”

Trình Tân Kiều cũng không truy hỏi thêm nữa, đưa tay sờ đầu Lâm Tử Nghiên.

“Là chuyện tốt, coi như chúng ta cùng tiến bộ.”

Lâm Tử Nghiên nhìn khóe miệng có lúm đồng tiền của Trình Tân Kiều, lại có xúc động muốn khóc.

Lại có tiếng gõ cửa, hai người kinh ngạc.

“Nhanh như vậy sao?”

“Tôi đi xem sao.”

Lâm Tử Nghiên dán người tới mắt mèo để xem xét rồi hít vào một ngụm khí lạnh.

Tạ Uẩn Minh cúi đầu chờ với khuôn mặt lạnh lùng, lại đưa tay gõ cửa một lần nữa.

“Ai vậy?”

Lâm Tử Nghiên lập tức quay đầu đối diện ra hiệu cho Tân Kiều im lặng.

Điện thoại của Lâm Tử Nghiên cũng reo lên, là dãy số lạ, hiển nhiên là Tạ Uẩn Minh đang gọi ở ngoài cửa.

Lâm Tử Nghiên để điện thoại di động xuống, nó vẫn reo lên.

Cô bước nhanh tới trước mặt Trình Tân Kiều kéo anh ta đứng lên, luống cuống tay chân muốn giấu anh ta đi.

“Có người phiền phức tới, anh đi trốn đi, không thể để cho hắn thấy.”

Điện thoại di động reo liên tục, Lâm Tử Nghiên càng vội vàng hấp tấp, đưa Trình Tân Kiều vào nấp kỹ trong tủ treo quần áo ở phòng thay đồ, thuận tay cầm lấy áo choàng tắm mặc lên người.

“Anh chịu khó chút, tôi sẽ đuổi đi nhanh thôi.”

Lâm Tử Nghiên búi tóc kỹ, nhặt điện thoại lên, lòng bình tĩnh lại rồi nhận máy.

“Chào ngài, ngài là?”

“Vì sao không tiếp điện thoại?”

Lại là cảm giác áp bách trí mạng này.

“Mới tắm rửa xong, không nghe thấy.”

“Mở cửa.”

Lập tức cúp điện thoại.

Tạ Uẩn Minh không nhìn Lâm Tử Nghiên, trực tiếp đi vào phòng liếc nhìn.

“Đột nhiên sao anh lại tới, phòng rất bừa bộn, tôi còn chưa thu dọn.”

Thứ đầu tiên Tạ Uẩn Minh nhìn thấy là món quà còn chưa mở trên bàn, sau đó nhìn thấy chiếc mũ lưỡi trai trên ghế sô pha.

Lâm Tử Nghiên căng thẳng tới nỗi nghe được tiếng tim đập của mình.

Tạ Uẩn Minh đi tới ghế sô pha mà Trình Tân Kiều vừa ngồi qua, dùng ngón tay móc mũ lưỡi trai lên rồi ném xuống đất.

“Anh ném mũ tôi làm gì? Thấy cản trở thì để tôi lấy đi là được.”

Tạ Uẩn Minh giật giật khóe miệng, treo nụ cười lên mặt.

“Cô qua đây.”

Lâm Tử Nghiên bất động.

“Cô biết tôi không thích nói lần thứ hai.”

“Không phải hôm qua anh để cho tôi cút sao, hiện tại còn muốn tôi đi qua làm gì? Tôi cứ vậy bị gọi tới, vung tay lại phải đi sao?”

“Đừng nói nhảm, qua đây ngồi.”

“Để tôi đi thay quần áo trước.”

Tạ Uẩn Minh túm chặt Lâm Tử Nghiên đang chuẩn bị chạy trốn, kéo tới ngồi trên chân mình.

“Tôi muốn kiểm tra một chút có phải cô đang nói láo không.”

Một tay Tạ Uẩn Minh cởi áo choàng tắm của cô để lộ áo ngủ bên trong.

“Tôi…”

Lâm Tử Nghiên thừa cơ đứng lên, giả bộ rất tức giận.

“Đúng, vừa rồi tôi không đi tắm, chính là tôi không muốn mở cửa, không muốn nhận điện thoại của anh. Nhưng tôi biết chạy không thoát nên chỉ có thể lừa gạt anh."

“Điều gì khiến cô hùng hồn đến vậy?”

Lâm Tử Nghiên mở ảnh chụp trong hộp thư ra, ném tới trước mặt Tạ Uẩn Minh.

“Chính anh xem đi.”

“Buổi sáng tôi đã xem qua, rất bình thường. Sao vậy, cô đang biểu diễn tiết mục tranh giành tình nhân với tôi à?”

“Hai ngày nay tôi còn chưa khỏe, lại bị người ta làm phiền, khó chịu cũng bình thường đi. Hôm nay tôi không có tâm trạng tiếp đãi anh, chỉ muốn ở đây nghỉ ngơi một mình.”

Tạ Uẩn Minh nhìn biểu cảm của Lâm Tử Nghiên, dùng đầu lưỡi chạm trên má. Sự kiên nhẫn của hắn bị thách thức tới cực hạn.

Hắn đứng thẳng người, tới gần cô, bàn tay nắm chặt sau ót cô.

“Tạ Uẩn Minh, hôm nay tôi thật…”

Lâm Tử Nghiên còn chưa nói hết đã bị đặt trên cửa sổ sát đất một cách mạnh bạo, cơ thể dính sát vào cửa thủy tinh, không thể động đậy.

Tạ Uẩn Minh kéo áo ngủ của cô lên, hai vú đè lên mặt kính trong suốt.

“Anh đừng như vậy có được không…”

Thanh âm của Lâm Tử Nghiên mang theo tiếng khóc nức nở, cô không dám phát ra âm thanh quá lớn, sợ Trình Tân Kiều ở bên trong nghe thấy sẽ lao ra.

Tạ Uẩn Minh không nghe lời van xin, kéo quần của cô xuống đầu gối, tách hai chân của cô ra.

Không mang theo sự khiêu khích nào, ngón tay cắm vào một cách thô bạo.

Nơi tư mật khô ráo của Lâm Tử Nghiên bị mài đến đau, bèn cắn chặt môi, cố chịu đựng không để phát ra âm thanh.

Môi mỏng của Tạ Uẩn Minh tiến tới bên tai của Lâm Tử Nghiên.

“Hãy để khán giả được thưởng thức bộ dạng da^ʍ đãng của cô đi.”