Chương 19: Kẻ hiếp da^ʍ

Mặt Tạ Uẩn Minh âm trầm đến đáng sợ, Chris ngồi đối diện không dám lên tiếng.

Nhân viên pha chế bưng lên một ly ướp lạnh, Tạ Uẩn Minh dứt khoác bắt lấy bình rượu trong tay anh ta, phất tay bảo nhân viên pha chế ra ngoài.

“Cậu nói tiếp.”

Chris mở iPad ra, vẽ vài trang.

“Giám đốc Tạ, nếu không…”

Tạ Uẩn Minh nhíu mày nhìn Chris.

“Tôi không uống nhiều.”

“OK, đúng như ngài nghĩ, Andrew đã hợp tác với lão Cao, bọn họ sẽ thành lập một công ty mới. Sử dụng tài nguyên của Thịnh Trình để thay thế các nguồn lực để chuẩn bị ra mắt thị trường vào năm tới.”

Tạ Uẩn Minh uống cạn ly rượu trong tay, ngậm đá trong chốc lát, không biểu cảm mà nhai nuốt.

“Gì nữa?”

“Đều đang thăm dò thêm. À, còn có cô Lâm…”

Môi mỏng của Tạ Uẩn Minh để ở miệng bình, dốc thân nó lên.

“Cô ấy vẫn bình thường, quay phim, về khách sạn, không gặp bất cứ ai.”

“Bảo cô ấy tới.”

Chris che điện thoại ra ngoài, một lát sau lại đi về.

“Cô Lâm không nghe điện thoại.”

Lâm Tử Nghiên nằm trên giường ở khách sạn, không kéo màn cửa, nhìn ánh đèn neon của những tòa nhà cao tầng và bóng đèn phía sau của những chiếc ô tô đang nối đuôi nhau.

Đột nhiên đứng bật dậy, cầm lấy điện thoại bàn trên đầu giường.

“Giúp tôi đổi phòng.”

“Chờ một lát nhé cô Lâm. Xin lỗi, tạm thời không có phòng trống.”

“Bất cứ căn phòng nào cũng được.”

“Được rồi cô Lâm, có cần lễ tân giúp cô thu dọn hành lý không?”

Không có ai trả lời tiếp, điện thoại treo trên đầu giường vẫn còn reo lên liên tục, Lâm Tử Nghiên dứt khoát mở cửa phòng bước ra ngoài.

Lâm Tử Nghiên dừng lại trong thang máy một lúc lâu, rốt cuộc nhấn xuống quầy rượu chính của tầng trệt.

Lúc đầu rất muốn tìm một người bạn để trò chuyện, lục lọi trong đầu nửa ngày cũng không có nhân sự thích hợp nào, bạn cũ chắc chắn không được, chỉ có thể gọi cho Trình Tân Kiều.

Lâm Tử Nghiên chưa từng uống đến say khướt một mình bên ngoài, một là do tửu lượng của cô rất kém, hai là chỉ cần uống rượu là tâm trạng bất ổn, khó tránh khỏi hành động mất thể diện.

Lâm Tử Nghiên tìm một vị trí vắng người bên cửa sổ, dặn dò nhân viên pha chế cứ pha cho cô miễn là không phải rượu.

Cô nhớ kỹ mình còn chưa uống được mấy ly, sao cứ thấy dư ảnh của đèn neon bên ngoài cửa sổ cứ mãi lay động.

Một người đàn ông ngồi xuống đối diện cô.

“Lâm Tử Nghiên, cô Lâm đúng không?”

Ánh đèn lờ mờ, cộng thêm mình đang bị hoa mắt chóng mặt nên Lâm Tử Nghiên không nhìn rõ mặt.

“Ông là?”

“Yên tâm, tôi không phải đến bắt chuyện. Lại nói chúng ta là đồng nghiệp, tôi cũng làm ở Thịnh Trình.”

Người đàn ông nho nhã lễ độ, lại cùng công ty nên Lâm Tử Nghiên lập tức buông lỏng cảnh giác.

“Tôi tên là Andrew.”

Lâm Tử Nghiên cảm thấy quen tai, lập tức nhớ tới đây là nhà sản xuất lớn của Thịnh Trình.

“Chào ngài chào ngài, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, không ngờ lần đầu tiên lại gặp ở đây.”

“Có lẽ cô Lâm là lần đầu tiên gặp tôi, thực ra trong buổi tiệc kỷ niệm một năm tôi cũng đã chiêm ngưỡng phong thái của cô Lâm.”

Lâm Tử Nghiên có chút xấu hổ, giơ ly lên, lảo đảo đứng dậy.

“Lúc ấy chưa cùng ông chào hỏi, là tôi thất lễ, hôm nay bồi tội nên mời ông một ly.”

Andrew chạm ly với Lâm Tử Nghiên.

“Cô Lâm sao lại ở đây uống rượu một mình?”

“Cứ coi như tôi đang giải tỏa áp lực về công việc đi.”

“Ở trong ngành nghề này, chúng ta có thể giải tỏa áp lực công việc là chuyện tốt, không có áp lực công việc mới là áp lực lớn nhất.”

Lâm Tử Nghiên hiểu ý cười một tiếng: “Vẫn là ngài nói trúng tim đen.”

“Gần đây cô Lâm đang quay phim sao?”

“Đúng, gọi tôi Tử Nghiên là được.”

“Tôi cũng biết một chút tình hình về bộ phim kia, nghe nói trước đó Yoyo đã bỏ ra rất nhiều công sức mới lấy được vai nữ chính, không ngờ cô lại được nhận, chắc không phải dễ dàng như vậy.”

Lâm Tử Nghiên xấu hổ cười cười, nhấp một ngụm rượu.

“Chụp hình đóng phim là vậy, nhiều người thì chuyện cũng phức tạp.”

Mặc dù Lâm Tử Nghiên hơi say rượu nhưng tư duy vẫn còn ổn, liền tiếp lời Andrew.

“Nên nói là còn phải dựa vào nhà sản xuất lớn cho tôi cơ hội đi đóng phim nha.”

Andrew cười to.

“Tử Nghiên nói đùa rồi, công ty bỏ ra giá cao như thế để ký hợp đồng với cô, cơ hội tốt không thể vô duyên vô cớ về tay người khác. Cô có thời gian thì đều là của cô.”

“Lại cảm tạ lần nữa!” Lâm Tử Nghiên lại uống cạn một ly.

Andrew nhìn gương mặt đã đỏ bừng của Lâm Tử Nghiên, khóe miệng cong lên.

“Cực kỳ đúng lúc, vừa vặn hôm nay tôi có hẹn tâm sự với một đạo diễn của bộ phim mới, ngay khách sạn này, cô có muốn đi với tôi không?”

Lâm Tử Nghiên hơi kinh ngạc, theo lý thì trước tiên cô phải thương lượng với người đại diện.

“Tôi biết theo quy tắc là phải được Lisa sắp xếp. Chỉ là hôm nay đúng lúc có duyên không phải là công việc thì gặp một lần cũng không sao.”

Andrew hiểu rõ Lâm Tử Nghiên do dự nên bồi thêm một câu.

“Cô cũng không muốn luôn luôn bị người khác quản chế nhỉ?”

Lâm Tử Nghiên đi theo Andrew lên tầng cao nhất, cực kỳ yên tĩnh.

Tim Lâm Tử Nghiên đột nhiên đập rất nhanh, cảm giác căng thẳng không hiểu sao ập đến, vô thức dừng bước ở trước cửa.

“Sao vậy?”

“Tôi hôm nay uống rượu sợ nói lỡ lời, nếu không để hôm khác đi?”

Andrew dừng chân, sửa sang lại dây đồng hồ.

“Với tôi mà nói thì không có thiệt hại gì, toàn bộ là do cô. Hơn nữa, chuyện như vậy sẽ không có lần sau.”

Andrew đẩy cửa ra, chú ý tới động tác nắm chặt quần áo của Lâm Tử Nghiên, cười cười.

“Gặp đạo diễn mà thôi, cũng không phải muốn ăn cô. Sợ cái gì?”

Lâm Tử Nghiên ổn định tinh thần bước vào cửa.

“Không có, tôi hơi căng thẳng.”

Lâm Tử Nghiên ngồi xuống phòng khách, phòng trong đang có người nói chuyện.

“Đạo diễn đang gọi điện thoại, cô uống ít rượu chờ hắn một chút.”

Andrew đưa ly rượu, Lâm Tử Nghiên nhận lấy.

Trò chuyện vài câu, đột nhiên Lâm Tử Nghiên thấy choáng váng, hít thở khó khăn. Không giống như say rượu, cô nhìn thoáng qua cái ly rỗng trong tay, chẳng lẽ bị hạ thuốc? Vật vã đứng lên, lại nặng nề ngã xuống.

“Tôi…Tôi hôm nay…” Nói chuyện cũng không có sức lực.

Người đàn ông rốt cuộc từ trong phòng đi ra, mí mắt Lâm Tử Nghiên nặng trĩu không thể thấy rõ mặt của đối phương, ngủ mê man.

Trong đêm khuya, một chiếc Rolls-Royce đang lao đi vùn vụt.

Trong xe Chris không ngừng gọi vào điện thoại của Lâm Tử Nghiên, từ đầu tới cuối đều máy bận.

Chris hít vào một hơi: “Vẫn không có ai tiếp, khách sạn nói không có trong phòng.”

Tạ Uẩn Minh ngồi ở sau dùng sức vân vê chiếc nhẫn.

“Tra camera.”

Lúc Lâm Tử Nghiên khôi phục lại ý thức, trước mắt một màu đen kịt. Cô bị che mắt, tay chân đều bị trói, miệng bị lấp kín không cách nào kêu cứu.

Trong không khí tràn ngập một mùi hương nồng đậm, cô cực kỳ sợ hãi.

Một bàn tay vén váy của cô lên, dạo chơi qua lại trên đùi cô một cách thô tục.

“Tỉnh rồi? Tôi chờ đúng lúc.”

Là một giọng nói xa lạ, mang theo khẩu âm đặc sệt.

Lâm Tử Nghiên bắt đầu giãy dụa điên cuồng, phát ra tiếng kêu thê lương từ cuống họng.

Người đàn ông kia tựa như hưng phấn hơn, miệng đầy nước bọt hút cổ Lâm Tử Nghiên, đầu lưỡi không an phận liếm qua liếm lại, phát ra thanh âm thỏa mãn biến thái.

“Cô thơm quá…Chậc chậc…Hắc hắc hắc…”

Lâm Tử Nghiên hoàn toàn lâm vào tuyệt vọng.

Tạ Uẩn Minh, đây cũng là do anh sắp đặt sao?