Chương 4: Hắn không ngủ với phụ nữ ngành giải trí

Người phụ nữ kia thật sự rời đi.

Tạ Uẩn Minh khí huyết sôi trào dần trở lại bình tĩnh, côn thịt giữa hai chân cũng từ từ mềm nhũn.

Hắn dứt khoát cởi quần áo ra, đứng dậy hung hăng ném vào sọt đồ bẩn.

Chết tiệt, vừa rồi suýt chút nữa muốn làm cô.

Trong vài khoảnh khắc, hắn nghĩ muốn xé nát chiếc áo khoác rộng lỏng lẻo trên người cô xuống để ngửi thử nhiệt độ làn da trên ngực cô.

Còn nghĩ muốn xé toạc cái quần đùi trên chân cô rồi đặt cô lên người mình.

Suýt chút nữa mà thôi.

Nhưng hắn không ngủ với phụ nữ trong ngành giải trí.

Đây là điều cấm kỵ.

Người thừa kế duy nhất của đế chế thương mại Thịnh Trình thực chất là một đứa con riêng.

Trong giới không phải không có lời đồn rằng vợ cả của Tạ Trọng Hồng nhiều năm không có con, 40 tuổi đột nhiên lòi ra một đứa con trai được giấu kín bấy lâu nay, chắc chắn sẽ có lời đàm tiếu. Hai mẹ con thường xuyên ra ngoài mua sắm, đi trà chiều, đi lên chùa cầu phúc, ý đồ muốn dùng hành động đập tan tin đồn nhưng mỗi lần cánh báo chí truyền thông nhắc tới đề tài này đều sẽ ý vị thâm trường, nhún vai nhíu mày.

Tạ Trọng Hồng nghĩ rằng Tạ Uẩn Minh không còn nhớ rõ mẹ đẻ của mình, trái lại hắn ghi nhớ rất rõ ràng.

Trước khi sinh Tạ Uẩn Minh, bà ấy vô cùng nổi tiếng trong làng giải trí, sau một thời gian im hơi lặng tiếng, bà ấy lại được phát hiện đã qua đời tại nhà riêng vì uống thuốc quá liều.

Trước khi được truyền thông để ý đến, lái xe đã tới đưa Tạ Uẩn Minh rời đi cho nên không ai biết rằng nữ minh tinh này đột nhiên có con trai. Lúc ấy, Tạ Uẩn Minh không hiểu, mẹ đã từng nhiều lần mang mình đi tìm Tạ Trọng Hồng để cầu danh phận nhưng ông đều tránh không gặp. Sau khi mẹ qua đời, hắn liền trở thành con trai duy nhất danh chính ngôn thuận của nhà họ Tạ.

Do đã ở bên cạnh thi thể của mẹ một đêm tại Thiên Nhất nên hắn không sợ, cũng vượt qua một cách dễ dàng.

Hôm đó là ngày mẹ an tĩnh nhất, không hề khóc lóc, không hề ném đồ đạc, cũng không chửi rủa hắn và Tạ Trọng Hồng.

Hắn cảm thấy mẹ không hề yêu Tạ Trọng Hồng, do bà ấy quá tham vọng tiền tài cùng địa vị nên phá hủy triệt để toàn bộ cuộc sống và chính bản thân mình. Khát vọng bành trướng vô tận làm bà mất đi cảm xúc, biến Tạ Uẩn Minh thành quân cờ, Tạ Trọng Hồng thành mục tiêu và Tạ phu nhân thành kẻ địch của mình.

Hắn căm hận loại người này từ tận đáy lòng.

Hầu hết phụ nữ trong ngành giải trí là như vậy.

Số ít người thành công trong đau khổ, đa số còn lại đều biến thành vật hi sinh lót đường, tự biến mình thành bi kịch và cũng mang đến bi kịch cho người bên cạnh.

Hắn không ngủ với phụ nữ ngành giải trí và sẽ càng không yêu phụ nữ trong giới này.

Ngay lúc nãy, hắn xúc động hỏi Lâm Tử Nghiên có muốn hay không làm chó cái cho riêng hắn không.

Lời vừa ra khỏi miệng hắn lập tức thấy hối hận.

Hắn đây là đang phá vỡ nguyên tắc một lần, hắn muốn chiếm hữu vẻ ngoài của cô từng chút một.

May mắn là cô không đồng ý.

Dù có lấy được vẻ ngoài cũng không thể lấy được ham muốn bên trong của cô.

May mắn thay.

Tạ Uẩn Minh cảm thấy nguyên tắc của mình được bảo vệ một cách bị động.

Lâm Tử Nghiên vẫy một chiếc xe, tài xế thỉnh thoảng nhìn lén cô qua gương chiếu hậu, cô cũng thoải mái không hề né tránh.

Không ai biết cô cả, sẽ có người thường xuyên giả bộ tâng bốc cô có phải là minh tinh hay không, cô là ai và đã từng gặp cô ở đâu rồi.

Kết quả đều là giả vờ, không ai nhận ra cô hết.

Từ khi tốt nghiệp học viện diễn xuất cách đây 4 năm, nhân vật lớn nhất của cô là nữ phụ thứ 5 và nữ phụ thứ 6 với tổng 10 cảnh quay.

À, tính đến vai Tạ Uẩn Minh cho là vai nữ phụ thứ 3.

Cô tham gia biết bao nhiêu bữa tiệc, mở tiệc chiêu đãi buôn bán, biểu diễn thương mại, quảng cáo thô tục, kỹ năng của cô đều được mài giũa từ những dịp này.

Đôi khi cô đóng vai cô gái ngây thơ, đôi khi vào vai người đẹp quyến rũ, khi thì đóng vai kỹ nữ thấp hèn, có đôi khi còn đóng vai nữ hoàng da^ʍ đãng.

Ăn rất nhiều cay đắng, còn có côn thịt nữa.

Nghĩ đến đây Lâm Tử Nghiên đột nhiên bật cười.

Ăn rất nhiều côn thịt đấy chứ.

Thật là ghê tởm.

Cô quay đầu nhìn sang chỗ khác, nhìn thành phố sắp chìm vào im lặng đang gấp rút lui về sau, cô thật sự cần công việc này sao?

Cần chứ.

Cô không cần nhiều tiền để nuôi bản thân nhưng cần phải đưa rất nhiều rất nhiều tiền cho người mẹ đang định cư với cha dượng bên Malaysia.

Cô không thể thuyết phục mẹ rời đi tên đàn ông thối tha đó, nên đành phải cho bà tiền nếu không bà sẽ bị đánh chết.

Tới đây đi, cùng rơi xuống đi.

Hai mẹ con mình cùng rơi xuống vực sâu nào.

Nước mắt cô rơi xuống, nhỏ giọt trên mu bàn tay.

Tài xế dừng xe, Lâm Tử Nghiên vội lau nước mắt, trả tiền rồi xuống xe.

Đèn trên hành lang của căn hộ đáng lẽ phải sáng nhưng do giờ này hàng xóm đều đã ngủ hết nên không bật.

Quả nhiên, đi tới cuối hành lang đã thấy Trình Tân Kiều đang đợi cô ở cửa ra vào.

Người này không tính là đẹp trai, đã từng diễn với cô nhưng vẫn luôn quấn quít lấy cô tới giờ.

Lâm Tử Nghiên không từ chối hẳn, nguyên nhân là nhiều năm rồi ít có nam diễn viên nào có thể kiên trì liên lạc với cô, quan tâm cô một cách bền bỉ như vậy.

Đồng thời chính anh ta nói họ chỉ có thể là bạn bè.

“Sao giờ cô mới trở về?” Trình Tân Kiều cười đi tới đón cô.

Anh ta cười lên rất đẹp, bên cạnh khóe miệng còn có lúm đồng tiền không giống như nụ cười được giả tạo tỉ mỉ của cô.

“Anh đến sao không gọi điện?”

“Chị Mi nói cô có công việc được giao.”

Trình Tân Kiều rất hiểu chuyện, đây là một trong những nguyên nhân có thể làm bạn bè, một là không hỏi, hai là không đề cập đến.

Lâm Tử Nghiên lập tức vào nhà vệ sinh để đánh răng, sau đó thay một bộ quần áo thoải mái ở nhà.

Trình Tân Kiều đã mở sẵn hai chai bia ướp lạnh.

Lâm Tử Nghiên nhận lấy, ừng ực ừng ực uống hết.

Rồi phát ra một tiếng ợ vô cùng hạnh phúc.

Trình Tân Kiều lại cười, Lâm Tử Nghiên nhìn ra được anh ta giống như là chuẩn bị tuyên bố chuyện quan trọng gì đó.

“Có lời thì cứ nói đi, không phải thổ lộ thì nói chuyện gì cũng được.”

“Tôi nhận một bộ phim rồi, sẽ bắt đầu quay trong hai ngày nữa.”

“Không tệ nha, chúc mừng anh, vai diễn gì vậy?”

“Nam chính.”

Hiển nhiên Lâm Tử Nghiên kinh ngạc tới nỗi lắp bắp, vội vàng đặt bia xuống.

“Thật à!”

“Hoàng tử dẫn quân.”

“Thật à!”

Lâm Tử Nghiên liên tiếp thật à mấy cái, cô đang thật tâm vui mừng cho Trình Tân Kiều.

“Trâu bò nha, về sau mang tôi theo, mang tôi theo nha.”

Trình Tân Kiều mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Lâm Tử Nghiên, ánh mắt đặc biệt thể hiện có điều muốn nói với cô, giấu cũng không giấu được. Bàn tay mang đầy nhẫn vuốt ve mái tóc của Lâm Tử Nghiên rồi nhẹ nhàng quấn lấy.

Lâm Tử Nghiên liên tục lắc đầu.

“KHÔNG, KHÔNG.”

Trình Tân Kiều lúng túng thu tay lại, điên cuồng vò đầu, mặt cũng hơi đỏ lên.

“Ở trước mặt cô có diễn thế nào vẫn không được, thật không kiềm nổi.”

Lâm Tử Nghiên không nhịn được nghĩ, cậu trai trước mắt này rốt cuộc có biết mình là hạng người gì không nhỉ.

Lẩn quẩn trong cái vòng nhiều năm như vậy, không lý gì lại không biết, bất kể chuyện xấu gì cũng sẽ có người vô ý nhắc tới.

Sao anh ta có thể biểu hiện giống như thiếu niên mới biết yêu được.

Có thể là diễn xuất quá tốt hoặc là quá hiền lành, không thể tưởng tượng nổi, Lâm Tử Nghiên nghĩ mãi không ra.

Nếu thật sự có hôn đi chăng nữa thì vẫn bình thường, chỉ một nụ hôn thôi, Trình Tân Kiều sẽ không truy hỏi ý nghĩa.

Đã lâu rồi cô chưa có một nụ hôn đúng nghĩa, giờ xúc động chút cũng có thể được.

Nhưng ít ra thì hôm nay không được, miệng của cô.

Vừa ăn côn thịt của Tạ Uẩn Minh xong, rất quái dị.