Chương 9: Làm tất cả mọi thứ trong khả năng của cô

Lâm Tử Nghiên nằm trên ghế sô pha, trên bụng đắp tấm thảm, cuốn tiểu thuyết trong tay trượt xuống rơi trên mặt đất, gây ra tiếng động rất nhỏ nên không thể đánh thức cô.

Một bàn tay ngăm đen thô ráp nhặt cuốn tiểu thuyết lên rồi đặt trên bàn trà.

Người đứng bên cạnh ghế sô pha mặc chiếc quần jean dính đầy các loại vết bẩn hình như đang do dự, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lâm Tử Nghiên.

Bàn tay kia cầm lấy một góc của tấm thảm, từ từ kéo xuống, Lâm Tử Nghiên giống như một búp măng non bị lột mất vỏ ngoài, cám dỗ người hái.

Lâm Tử Nghiên chau mày, cảm giác giấc ngủ bị quấy rầy.

Bàn tay kia đột nhiên chuyển tới nắm lấy ngực của Lâm Tử Nghiên.

Lâm Tử Nghiên hơi giật mình, bỗng nhiên mở mắt dò xét bốn phía, phát hiện mình đang còn ở trong thùng xe.

Cơ thể được phủ kín bởi áo khoác tây trang của Tạ Uẩn Minh, mà hình như hắn vừa mới đắp lên cho cô, động tác trên tay vẫn chưa thu lại.

“Rốt cuộc cũng tỉnh rồi?”

Lâm Tử Nghiên liếc ra ngoài cửa sổ một chút đã thấy sắc trời tối hẳn.

Cô giữ áo của Tạ Uẩn Minh, ngồi dậy ngay lập tức.

“Tôi ngủ lâu như vậy sao?”

“Ừm, đã lượn tới lượn lui mấy vòng rồi, nếu còn chưa tỉnh nữa tôi sẽ ném cô xuống xe.”

Lâm Tử Nghiên đỡ trán, tỉnh táo lại, đột nhiên nhớ tới gì đó.

“Điện thoại di động của tôi đâu! Chết rồi, buổi chiều còn làm việc nữa!”

“Lấy đâu ra công việc, nữ chính còn chưa đóng.”

“Có mà, kịch bản của tôi không hợp vai của cô ấy, xong rồi, xong rồi.”

“Kịch bản của cô đã bị hủy bỏ.”

“Anh có ý gì?” Lâm Tử Nghiên căng thẳng.

Không hiểu sao Tạ Uẩn Minh lại thấy tức giận, chỉ là một vai diễn dở thôi mà còn lo lắng như vậy, ý niệm đầu tiên sau khi tỉnh dậy quả nhiên vẫn là công việc ở trên sân khấu.

“Về sau cô không cần đóng phim nữa, đi theo tôi đi.”

Lâm Tử Nghiên kéo quần áo dưới đồ vest lên, sờ đến vết tích đã khô trên ngực.

“Giám đốc Tạ, lần trước chúng ta đã nói rõ, tôi chỉ bán thân thể để đổi lấy công việc chứ không phải hoàn toàn bán thân cho anh.”

Lần này Tạ Uẩn Minh nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt cô nên không vui vẻ chút nào.

Nếu như muốn từ chối mà còn nghênh đón để nâng giá trị bản thân, cố ý lôi kéo thì hắn còn có cách giải quyết.

Xem ra cô đích xác là muốn đi vào con đường phủ đầy bóng tối.

“Giám đốc Tạ sẽ không nghĩ rằng tôi thật sự muốn làm chó cái của anh đâu nhỉ? Đối với người đã từng trải qua sóng to gió lớn như anh thì những lời tán tỉnh trên giường cũng sẽ để trong lòng sao?”

Lâm Tử Nghiên đã mặc xong quần áo, lấy áo khoác của Tạ Uẩn Minh ra rồi đặt lên giường, chân trần giẫm lên nền nhà muốn mở cửa bước đi.

Tạ Uẩn Minh dùng sức bắt lấy cổ tay cô, một phát kéo trở lại.

“Cô cho rằng tôi chơi cô là có thể không kiêng kị gì sao?”

Lại là loại cảm giác áp bức khiến người khác ngộp thở, Lâm Tử Nghiên cố nén sự sợ hãi, nghênh tiếp ánh mắt, nở nụ cười chiêu trò.

“Không phải là không kiêng kị gì cả, mà là bóc bánh trả tiền, anh chơi tôi thì phải cho tôi thứ gì đó tương ứng.”

Tay Lâm Tử Nghiên trắng bệch và đau đớn báo cho cô biết rằng Tạ Uẩn Minh thật sự tức giận.

“Chuyện buổi chiều, tôi nhìn ra được giám đốc Tạ là người có tinh thần tuân thủ hợp đồng. Trước đó tôi đã nói qua, tôi trả giá để đổi lấy công việc, ngài biết rõ tình huống mà vẫn chơi tôi thì tôi ngầm thừa nhận là ngài đồng ý cuộc giao dịch này.”

Tạ Uẩn Minh thả tay cô ra.

“Cô muốn cái gì?”

“Nếu chưa có nhân vật nữ chính, vậy cho tôi thế vào vai này, dù sao tôi cũng đã đọc qua kịch bản của cô ta.”

“Có thể.”

Tạ Uẩn Minh không chút nghĩ ngợi.

“Nhưng tôi cũng có một điều kiện.”

“Ngài nói đi.”

“Cô ký tên vào hợp đồng giao dịch với công ty Thịnh Trình, tôi đồng ý với cô, chỉ cần cô đóng phim đạt sẽ được lên làm nữ chính.”

Lâm Tử Nghiên kinh ngạc.

“Nếu đúng như cô nói muốn công việc này đến vậy thì cô không có bất kỳ lý do gì để từ chối cả.”

“Thế nhưng mà…”

“Còn riêng tôi sẽ bồi thường phí vi phạm hợp đồng.”

Lâm Tử Nghiên đơ ra toàn tập, nửa ngày không nói nên lời, nhưng cô tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội này.

“Vậy anh cần tôi làm gì? Chó cái của anh?”

“Làm tất cả mọi thứ trong khả năng của cô.”

Lúc Tạ Uẩn Minh nói ra câu này, sống lưng Lâm Tử Nghiên trở nên lạnh toát, bởi vì hắn gần như nghiến răng phun ra từng chữ.

Càng đáng sợ hơn thế mà hắn lại cười.

“Có thể chứ Lâm Tử Nghiên?”

“Có thể được.”

Tạ Uẩn Minh không nói gì thêm, nhấn xuống cái tay cầm bên giường, xe liền dừng lại.

Đẩy cửa xe cứ thế đi ra không hề quay đầu .

“Này, áo của anh!”

“Bỏ đi, Chris sẽ đưa cô về khách sạn của đoàn làm phim.”

Thùng xe chạy đến đường chính của khách sạn, xuyên qua cửa sổ Lâm Tử Nghiên nhìn thấy một vài phóng viên truyền thông tụ tập ở trước cửa ra vào, còn có mấy tên săn ảnh đang núp cách đó không xa để bí mật chụp lén.

Lâm Tử Nghiên cũng học theo Tạ Uẩn Minh nhấn xuống tay cầm nhưng xe không ngừng, không biết từ nơi nào âm thanh của Chris được phát ra.

“Cô Lâm, nơi này không thể ngừng được, tất cả bên ngoài đều là phóng viên, tôi sẽ đưa cô đến bãi đỗ xe.”

“Không có chuyện gì đâu, không ai nhận ra tôi cả.”

“Nhưng bây giờ cô đang ngồi trong thùng xe của Yoyo.”

“A, đúng rồi, vậy phiền anh quá.”

Trong nháy mắt Lâm Tử Nghiên mới kịp nhận ra điều gì đó.

“Anh có thể nghe tôi nói chuyện?”

“Vâng.”

“Vậy cái kia…”

“Lúc giám đốc Tạ ở phía sau thì tôi sẽ không nghe.”

Chris đưa Lâm Tử Nghiên lượn vài vòng xung quanh, tìm được cái thang máy kín đáo nhất rồi đưa cô lên lầu.

Lâm Tử Nghiên lén lút như kẻ trộm chạy chậm một đường về phòng mình, nhanh chóng đóng cửa lại.

Cởi giày cao gót xuống, vẫn không thèm kéo khóa váy mà chạy về phía toilet.

Cô lấy bàn chải chuẩn bị đánh răng theo thói quen, đột nhiên dừng lại, đặt bàn chải đánh răng xuống.

Xoay người kéo cửa phòng tắm ra, mở nước nóng.

Nước ấm áp đổ từ trên đỉnh đầu xuống đến tận gót chân cô.

Tay mò từ trước ngực xuống bụng dưới, còn cảm giác được sự trơn nhẵn.

Lâm Tử Nghiên vốn định thư giãn một chút, lại vì xúc cảm xấu hổ này mà liên tưởng tới một vài chuyện nghiêm chỉnh.

Nếu lời nói của Tạ Uẩn Minh đáng tin, nói được làm được, như vậy tương lai của cô từ hôm nay trở đi đã thay đổi hoàn toàn.

Nhưng đến tột cùng là phải trả giá bằng cái gì đây?

“Làm tất cả mọi thứ trong khả năng của cô.”

Nếu mấy năm sau Lâm Tử Nghiên có thể quay trở lại trong thùng xe một lần nữa, nhất định sẽ hối hận về lựa chọn ngày hôm nay.

Hẳn là cô nên đáp ứng làm chó cái của hắn, có lẽ chơi ngán một trận rồi kết thúc.

Tất cả mọi chuyện sau này cũng sẽ không xảy ra.